Chương trước
Chương sau


Doãn Thiên Chiếu hơi lo lắng: “Nhưng chưởng giáo đã nói Hà thiếu gia không thể rời khỏi bảo vật quá xa, vạn nhất có biến cố thì không ổn đâu.”

“Ai da, nếu ta ở lại đây kinh động tới Mộc Khôi tông thì xử lý thế nào? Thôi thôi, đừng nói với ta các ngươi bố trí trận pháp xong là che giấu được khí tức, làm vậy khác nào nhốt ta trong trận mấy ngày liền, không được đi đâu, thế thì quá cực khổ.”

Nói đoạn, hắn vỗ thân xe: “Đi!”

Vân Tiêu xa đã bay theo hướng Vân Toa thành.

Doãn Thiên Chiếu hít một hơi dài nhìn Loa Oa Tử, lão già đành gật đầu: “Các ngươi bố trí xong thì ở lại bảo vệ. Đợi bọn Long Đằng Hổ, Công Tôn Dạ đến nơi thì thông báo cho ta.”

“Rõ!” Doãn Thiên Chiếu đành gật đầu đáp ứng.

Loa Oa Tử đã dẫn theo mười võ sĩ giáp đen đi khỏi, trên phế tích Vô Thường tự chỉ còn Doãn Thiên Chiếu và mười võ sĩ giáp trắng.

Doãn Thiên Chiếu khẽ lắc đầu nói: “Đi thôi nào, làm việc trước đã.”

Đi tới chỗ Phá Giới bi.

Một bí vệ áo trắng lập tức phóng ra một pháp cầu trong suốt, điều tra bốn phía xung quanh: “Ngoại trừ vết tích trận pháp vận chuyển, không phát hiện ra bất cứ điều gì, không có ai thăm dò.”

Có trận pháp vận chuyển cũng không có gì là, dù sao cũng có Phá Giới đại trận, chỉ có điều mọi người chỉ biết có trận pháp này chứ không biết rốt cuộc nó ở đâu, phá giải ra sao.Dùng trận pháp Thiên Cơ môn vây đánh cũng là cách hay, vì Vô Thường tự và Thiên Cơ môn có quan hệ thân thiết nên nơi đây có cấm chế của Thiên Cơ môn cũng là chuyện bình thường.

Tinh Diễn Thần Cơ trận là trận pháp của Thiên Cơ môn được lưu truyền từ thời thượng cổ, bây giờ đã khó lòng tái hiện, lý do là vì độ khó rất cao, ngay cả Ninh Dạ cũng không nắm giữ. Còn bây giờ trận pháp này xuất hiện ở đây là vì Hắc Bạch thần cung trực tiếp chuyển đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn đến đây.

Tinh Diễn Thần Cơ trận do tổng cộng 108 viên thượng cổ Huyền Linh thạch bản chế tạo thành, chỉ cần bố trí theo phương vị là có thể thành trận.

Doãn Thiên Chiếu chính là người chỉ huy bố trí.

Chứng kiến Tinh Diễn Thần Cơ trận, Ninh Dạ đã hiểu vì sao Doãn Thiên Chiếu lại xuất hiện ở đây.

Hiển nhiên, Hắc Bạch thần cung muốn dùng Tinh Diễn Thần Cơ trận để hoàn thiện bố trí của bọn họ.

Ninh Dạ còn đang suy nghĩ thì đại trận đã được bố trí xong, Doãn Thiên Chiếu đã đặt hộp ngọc vào trong trận, che giấu cẩn thận.

Thấy mọi việc đã chuẩn bị tươm tất, Doãn Thiên Chiếu nói: “Được rồi, mọi người lui lại trước đã, tiếp đó chỉ cần chờ đợi thôi.”

Đám người đồng thời rút lui, nhưng không đi xa mà tìm một nơi ở rìa ngoài phế tích Vô Thường tự, lại bố trí một trận pháp ẩn nấp rồi náu mình vào đó.

Lần này Hắc Bạch thần cung thả mồi không hề nhỏ, vì vậy Hắc Bạch Tử hạ lệnh, bất luận ra sao cũng không được để bảo vật rời khỏi tầm mắt.

Khi bóng đêm sắp buông xuống, một cột sáng ngất trời đột nhiên xuất hiện trước Phá Giới bi.

Hào quang của bảo vật khó mà giả tạo được, chỉ cần thấy ánh sáng này sẽ biết ngay nó là dấu hiệu trước khi trọng bảo xuất thế, lập tức thu hút vô số tu sĩ xung quanh.

Vì vậy chỉ thấy từng tu sĩ xung quanh lao nhao chạy tới, phế tích Vô Thường tự vốn yên tĩnh nghênh đón thời khắc náo nhiệt.

Chỉ có điều khi tới trước Phá Giới bi, mọi người lại phát hiện xung quanh có cấm chế, không thể tiếp cận.

Có tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí từ trước nhân cơ hội này nói: “Là cấm chế thượng cổ, có lẽ có liên quan tới Phá Giới đại trận.”

“Phá Giới đại trận? Thế này là sao?” Các tu sĩ ngạc nhiên.

Chẳng phải Phá Giới đại trận vẫn ẩn giấu chưa từng xuất hiện à?

Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?

Tu sĩ được bố trí đã nói: “Đương nhiên là do thời đại xa xưa, cấm chế buông lỏng nên khu vực bảo hộ phía ngoài Phá Giới đại trận buông lỏng. Đúng rồi, chắc trong cấm chế ẩn giấu trọng bảo của Vô Thường tự, không khéo Định Càn châu và Loạn Khôn trượng cũng đang trong đó. Bây giờ cấm chế buông lỏng, bảo vật sắp xuất thế rồi!”

Nghe hắn nói vậy, các tu sĩ cùng động lòng.

Đinh Càn châu, Loạn Khôn trượng đều là thần vật thời thượng cổ, nếu chiếm được nó chắc chắn từ nay cất cánh bay cao. Đừng nói tới chuyện ‘có giữ được không’, cho dù cầm thứ này hiến cho Cửu Đại Tiên Môn cũng có thể đổi được đãi ngộ đệ tử chân truyền.

Chỉ có điều bọn họ không thể phá giải cấm chế thượng cổ cường đại kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn ánh sáng trong trận pháp, cảm thấy bất đắc dĩ, ai nấy ca thán, khoảng cách gang tấc nho nhỏ lại như một lạch trời.

Tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí lại lên tiếng: “Cấm chế đã buông lỏng, có lẽ có sơ hở, chỉ cần tìm được người tinh thông trận pháp, tận dụng sơ hở này, chắc sẽ có cơ hội.”

Mọi người thầm mắng trong lòng, còn cần ngươi nói câu này à?

Có kẻ đầu óc linh hoạt đã rời khỏi từ trước, đi tìm bằng hữu chí giao tinh thông trận pháp tới đây.

Nơi này vừa huyên náo được một lúc đã lập tức trở nên thanh tịnh.

Nhưng ánh sáng của bảo vật vẫn không hề ngừng lại, những tu sĩ đi ngang qua, đến đây quan sát cũng không hề đứt đoạn. Nhưng có cấm chế đại trận, không ai tiếp cận được, chỉ có thể ôm cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong lòng đứng nhìn.

Kẻ có dã tâm, có quan hệ đã đi tìm hảo hữu, cũng có kẻ không có cách nào thẳng thắn ẩn nấp xung quanh, xem ai có thể phá trận đi vào, biết đâu mình lại có cơ hội.

Vì vậy phế tích Vô Thường tự bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Tin tức luôn truyền bá rất nhanh.

Đặc biệt là tin tức dính tới chuyện bảo vật thượng cổ xuất thế ở phế tích Vô Thường tự.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã có hơn ngàn tu sĩ tụ tập trong phế tích Vô Thường tự.

Có một số người đi rồi quay lại, cũng có người ở yên tại chỗ, tìm cơ hội hái trái cây.

Cùng lúc đó, ở Vân Toa thành.

Doãn Thiên Chiếu hơi lo lắng: “Nhưng chưởng giáo đã nói Hà thiếu gia không thể rời khỏi bảo vật quá xa, vạn nhất có biến cố thì không ổn đâu.”

“Ai da, nếu ta ở lại đây kinh động tới Mộc Khôi tông thì xử lý thế nào? Thôi thôi, đừng nói với ta các ngươi bố trí trận pháp xong là che giấu được khí tức, làm vậy khác nào nhốt ta trong trận mấy ngày liền, không được đi đâu, thế thì quá cực khổ.”

Nói đoạn, hắn vỗ thân xe: “Đi!”

Vân Tiêu xa đã bay theo hướng Vân Toa thành.

Doãn Thiên Chiếu hít một hơi dài nhìn Loa Oa Tử, lão già đành gật đầu: “Các ngươi bố trí xong thì ở lại bảo vệ. Đợi bọn Long Đằng Hổ, Công Tôn Dạ đến nơi thì thông báo cho ta.”

“Rõ!” Doãn Thiên Chiếu đành gật đầu đáp ứng.

Loa Oa Tử đã dẫn theo mười võ sĩ giáp đen đi khỏi, trên phế tích Vô Thường tự chỉ còn Doãn Thiên Chiếu và mười võ sĩ giáp trắng.

Doãn Thiên Chiếu khẽ lắc đầu nói: “Đi thôi nào, làm việc trước đã.”

Đi tới chỗ Phá Giới bi.

Một bí vệ áo trắng lập tức phóng ra một pháp cầu trong suốt, điều tra bốn phía xung quanh: “Ngoại trừ vết tích trận pháp vận chuyển, không phát hiện ra bất cứ điều gì, không có ai thăm dò.”

Có trận pháp vận chuyển cũng không có gì là, dù sao cũng có Phá Giới đại trận, chỉ có điều mọi người chỉ biết có trận pháp này chứ không biết rốt cuộc nó ở đâu, phá giải ra sao.Dùng trận pháp Thiên Cơ môn vây đánh cũng là cách hay, vì Vô Thường tự và Thiên Cơ môn có quan hệ thân thiết nên nơi đây có cấm chế của Thiên Cơ môn cũng là chuyện bình thường.

Tinh Diễn Thần Cơ trận là trận pháp của Thiên Cơ môn được lưu truyền từ thời thượng cổ, bây giờ đã khó lòng tái hiện, lý do là vì độ khó rất cao, ngay cả Ninh Dạ cũng không nắm giữ. Còn bây giờ trận pháp này xuất hiện ở đây là vì Hắc Bạch thần cung trực tiếp chuyển đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn đến đây.

Tinh Diễn Thần Cơ trận do tổng cộng 108 viên thượng cổ Huyền Linh thạch bản chế tạo thành, chỉ cần bố trí theo phương vị là có thể thành trận.

Doãn Thiên Chiếu chính là người chỉ huy bố trí.

Chứng kiến Tinh Diễn Thần Cơ trận, Ninh Dạ đã hiểu vì sao Doãn Thiên Chiếu lại xuất hiện ở đây.

Hiển nhiên, Hắc Bạch thần cung muốn dùng Tinh Diễn Thần Cơ trận để hoàn thiện bố trí của bọn họ.

Ninh Dạ còn đang suy nghĩ thì đại trận đã được bố trí xong, Doãn Thiên Chiếu đã đặt hộp ngọc vào trong trận, che giấu cẩn thận.

Thấy mọi việc đã chuẩn bị tươm tất, Doãn Thiên Chiếu nói: “Được rồi, mọi người lui lại trước đã, tiếp đó chỉ cần chờ đợi thôi.”

Đám người đồng thời rút lui, nhưng không đi xa mà tìm một nơi ở rìa ngoài phế tích Vô Thường tự, lại bố trí một trận pháp ẩn nấp rồi náu mình vào đó.

Lần này Hắc Bạch thần cung thả mồi không hề nhỏ, vì vậy Hắc Bạch Tử hạ lệnh, bất luận ra sao cũng không được để bảo vật rời khỏi tầm mắt.

Khi bóng đêm sắp buông xuống, một cột sáng ngất trời đột nhiên xuất hiện trước Phá Giới bi.

Hào quang của bảo vật khó mà giả tạo được, chỉ cần thấy ánh sáng này sẽ biết ngay nó là dấu hiệu trước khi trọng bảo xuất thế, lập tức thu hút vô số tu sĩ xung quanh.

Vì vậy chỉ thấy từng tu sĩ xung quanh lao nhao chạy tới, phế tích Vô Thường tự vốn yên tĩnh nghênh đón thời khắc náo nhiệt.

Chỉ có điều khi tới trước Phá Giới bi, mọi người lại phát hiện xung quanh có cấm chế, không thể tiếp cận.

Có tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí từ trước nhân cơ hội này nói: “Là cấm chế thượng cổ, có lẽ có liên quan tới Phá Giới đại trận.”

“Phá Giới đại trận? Thế này là sao?” Các tu sĩ ngạc nhiên.

Chẳng phải Phá Giới đại trận vẫn ẩn giấu chưa từng xuất hiện à?

Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?

Tu sĩ được bố trí đã nói: “Đương nhiên là do thời đại xa xưa, cấm chế buông lỏng nên khu vực bảo hộ phía ngoài Phá Giới đại trận buông lỏng. Đúng rồi, chắc trong cấm chế ẩn giấu trọng bảo của Vô Thường tự, không khéo Định Càn châu và Loạn Khôn trượng cũng đang trong đó. Bây giờ cấm chế buông lỏng, bảo vật sắp xuất thế rồi!”

Nghe hắn nói vậy, các tu sĩ cùng động lòng.

Đinh Càn châu, Loạn Khôn trượng đều là thần vật thời thượng cổ, nếu chiếm được nó chắc chắn từ nay cất cánh bay cao. Đừng nói tới chuyện ‘có giữ được không’, cho dù cầm thứ này hiến cho Cửu Đại Tiên Môn cũng có thể đổi được đãi ngộ đệ tử chân truyền.

Chỉ có điều bọn họ không thể phá giải cấm chế thượng cổ cường đại kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn ánh sáng trong trận pháp, cảm thấy bất đắc dĩ, ai nấy ca thán, khoảng cách gang tấc nho nhỏ lại như một lạch trời.

Tu sĩ được Hắc Bạch thần cung bố trí lại lên tiếng: “Cấm chế đã buông lỏng, có lẽ có sơ hở, chỉ cần tìm được người tinh thông trận pháp, tận dụng sơ hở này, chắc sẽ có cơ hội.”

Mọi người thầm mắng trong lòng, còn cần ngươi nói câu này à?

Có kẻ đầu óc linh hoạt đã rời khỏi từ trước, đi tìm bằng hữu chí giao tinh thông trận pháp tới đây.

Nơi này vừa huyên náo được một lúc đã lập tức trở nên thanh tịnh.


Đặc biệt là tin tức dính tới chuyện bảo vật thượng cổ xuất thế ở phế tích Vô Thường tự.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã có hơn ngàn tu sĩ tụ tập trong phế tích Vô Thường tự.

Có một số người đi rồi quay lại, cũng có người ở yên tại chỗ, tìm cơ hội hái trái cây.

Cùng lúc đó, ở Vân Toa thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.