Ninh Dạ bị doạ tới mức nhảy bật lên, đang định đóng Côn Lôn kính nhưng nghĩ lại nếu làm vậy chẳng khác nào khẳng định, đành bất động.
Cũng may Tân Nhiễm Tử đã nói: “Nơi quan trọng như Thiên Nguyên... ai mà... cho dù có chắc cũng là chưởng giáo...”
Câu tiếp theo nhỏ dần, có vẻ hai người không nói gì tiếp.
Lúc này Ninh Dạ mới đóng Côn Lôn kính lại, khiến bọn họ cho rằng chưởng giáo Hắc Bạch Tử đang theo dõi bọn họ là được.
Sau khi đóng Côn Lôn kính, Ninh Dạ trầm tư một lúc lâu.
Tuy hai người nói không rõ ràng nhưng Ninh Dạ đã hiểu sơ qua.
Để đối phó với Mộc Khôi tông, chắc Hắc Bạch thần cung đã đặt bẫy ở phế tích của Vô Thường tự, cũng có thể để bảo vật gì đó làm mồi nhử, hình như là cái gọi là Bạch gì đấy... không phải thứ đó chứ?
Ninh Dạ thầm kinh hãi, nếu thật vậy thì đúng là bỏ vốn lớn rồi!
Còn phế tích Vô Thường Tự, nơi này nằm ở biên giới của hai châu Thiên mặc, thực tế là nằm trong khu vực của Thiên châu, cũng có thể hiểu vì sao lại đặt bẫy ở đây.
Nhưng kế hoạch tốt đẹp này lại có chuyện ngoài dự liệu, có lẽ chưởng giáo Hắc Bạch Tử muốn phái con trai của mình là Hà Nguyên Thánh tới, có lẽ tìm một danh nghĩa êm tai gì đó, cống hiến cho môn phái, thực ra là đang kiếm cớ giúp con trai thu được bảo vật trong môn phái.
Tuy Hắc Bạch Tử có rất nhiều tài nguyên nhưng có một số tài nguyên vốn không phải của hắn mà là của Hắc Bạch thần cung. Hắn muốn dùng cũng phải cho mọi người một câu trả lời.
Mà lần này chính là cơ hội.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, Ninh Dạ lập tức hứng thú.
Tuy Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo nhưng lại là một tên kém cỏi mà vạn năm khó gặp một lần. Tuy Hắc Bạch Tử không tiếc tài nguyên nhưng hắn vẫn mất tới năm năm mới đạt tới cảnh giới Hoa Luân. Hơn nữa theo Ninh Dạ được biết, tuy Hà Nguyên Thánh đã đạt tới cảnh giới Hoa Luân nhưng chỉ có tu vi, thực lực lại cực kỳ kém cỏi, thậm chí chưa chắc đã thắng được Thiên Cơ.
Nói cách khác, Hắc Bạch Tử dám để Hà Nguyên Thánh qua đó, như vậy chắc chắn phế tích của Vô Thường tự không có gì nguy hiểm. Dù sao cũng là trận đại chiến từ thời thượng cổ, nếu thật sự có cơ quan cạm bẫy hay đại trận gì thì cũng bị phá giải từ lâu rồi.
Nguy hiểm thật sự là những kẻ đang ẩn nấp.
Nếu vậy, có lẽ đây là cơ hội của mình, nhưng chuyện này còn cần bàn lại với sư thúc Cừu Bất Quân, nếu có ông ấy giúp đỡ, có lẽ việc này sẽ dễ dàng hơn.
Nhất định phải nhờ ông giúp đỡ.
“... Nói vậy cũng đúng. Vậy con không tham gia là được.” Cừu Bất Quân vẫn chú ý tới ổn định hơn.
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Đây là một cơ hội hiếm có, bỏ qua thì quá đáng tiếc. Nếu bây giờ con thông báo cho Mộc Khôi tông, đối với Mộc Khôi tông thì đây không phải đại ân, sau này cũng khó lòng bàn bạc điều kiện với bọn họ. Nhưng nếu con giúp bọn họ ngay thời khắc nguy nan, vậy thì khác. Sư thúc, con biết cần cẩn thận, nhưng muốn đối phó với thế lực khổng lồ như Hắc Bạch thần cung, có lúc chúng ta vốn không có tư cách cẩn thận. Cái câu đợi đến lúc thực lực cường đại mới báo thù, theo con thấy đây chỉ là trò cười. Lúc này mới tính là thực lực cường đại? Tuy thế giới này coi trọng cường giả nhưng chưa bao giờ có chuyện vũ lực của một người bình ổn cả thiên hạ, không thì lấy đâu ra Cửu Đại Tiên Môn? Một cường giả cực mạnh thống lĩnh tất cả là đủ. Vì vậy, nếu thật sự muốn báo thù, không phải dựa vào lực lượng mà là đầu óc, mưu kế, dựa vào mượn lực đánh lực. Hơn nữa, tư chất của con chỉ bình thường, nếu không thể mượn cơ hội này xoay trái xoay phải, cướp lấy lợi ích, thế thì lấy gì để đạt được thành tựu cao hơn? Chỉ dựa vào một Thiên Cơ điện tàn tạ? Không đủ!”
Mấy lời này cũng khiến Cừu Bất Quân ngầm thừa nhận.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông hỏi: “Con định làm thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]