Ninh Dạ vỗ tay than thở: “Còn nghĩ ra điều gì nữa không?”
“Ngươi cố ý tung tin đồn làm ta tưởng ngươi đang chuẩn bị đề phòng ta vạch trần thân phận của ngươi, cho ta một ảo giác là ngươi định đàm phán với ta, khiến ta nghĩ mọi hành động của ngươi chỉ là để chuẩn bị cho đàm phán, cố kiếm điều kiện có lợi. Chuyện này làm ta mất cảnh giác, cho dù phát hiện ngươi đi vào rừng cây một mình, hành động kỳ quái không hợp lẽ thường nhưng cũng chỉ nghĩ rằng ngươi đang tạo điều kiện để đàm phán. với ta chứ không ngờ ngươi dám mạo hiểm đến mức này... Chẳng lẽ ngươi không sợ tình hình khi đó à, không sợ ta hét lên tất cả mọi chuyện à? Ngươi tưởng mấy tiếng sấm rền đó là che giấu được chắc? Vạn nhất ta bó tay chịu trói thì sao? Không còn đấu đá nữa, chỉ cần Lao Huyền Minh cho ta cơ hội mở miệng, ngươi làm cách nào che giấu?”
Ninh Dạ thở dài: “Không phải ta không nghĩ tới nguy cơ này, nhưng chuyện trong thiên hạ có lúc nào không cần mạo hiểm? Có một số nguy hiểm không thể không lao vào. Cũng may phán đoán của ta về ngươi không sai.”
Công Tôn Điệp đã hiểu.
Đúng là Ninh Dạ đang mạo hiểm, nhưng y đặt hy vọng là Công Tôn Điệp có đủ thủ doạn bỏ trốn, có thể tóm được cơ hội trong chớp mắt kia để bỏ trốn mất dạng. Sự thực chứng minh, cô không khiến Ninh Dạ thất vọng.
“Nếu ta thất bại thì sao?”
“Chẳng phải còn có người chưa xuất thủ à?” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
Trong lòng Công Tôn Điệp lạnh buốt, lập tức hiểu ý, nếu lúc đó cô không chạy thoát, như vậy tiếp theo có lẽ là Cừu Bất Quân ra tay giết người diệt khẩu.
Khác với Thiên Cơ đã ra tay thật ra Cừu Bất Quân mới là thủ đoạn lớn nhất được ẩn giấu. Ông phụ trách tìm tung tích của Công Tôn Điệp, nếu Lao Huyền Minh nghe đề nghị của Ninh Dạ, không tìm Tứ Cửu Nhân Ma tới giúp đỡ, như vậy ông phụ trách gắn ấn ký lên Công Tôn Điệp. Nếu Lao Huyền Minh không nghe lời Ninh Dạ thì ngược lại nhắc nhở Công Tôn Điệp đừng dính mai phục. Nếu Công Tôn Điệp không thể chạy trốn, ông còn phụ trách giết người diệt khẩu...
Không thể tránh được nguy hiểm, nhưng Ninh Dạ đã cố gắng hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Lúc này đối mặt với hàng loạt thủ đoạn của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp cũng không biết nói gì.
Cô lên tiếng với vẻ mệt mỏi: “Nếu bây giờ ta nói với ngươi, ta giấu chuyện thân phận của ngươi ở một nơi nào đó, chỉ cần ta chết, thân phận của ngươi sẽ bại lộ, ngươi có tin không?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta từng dùng thủ đoạn này rồi, muốn làm được chuyện này thường cần một điều kiện, đó là có người giúp đỡ. Nhưng ngươi là phản đồ của Ma môn, thời gian ở Hắc Bạch thần cung lại không lâu, chắc chắn ngươi không dám tùy tiện bại lộ thân phận. Không có bằng hữu thì ngươi khó mà làm được chuyện này. Quan trọng nhất là tu vi của ngươi cao hơn ta. Ngươi tự thấy mình có vũ lực, đàm phán riêng với ta không sợ ta dùng thủ đoạn. Vì vậy theo lý thuyết khả năng này khó lòng tồn tại. Tuy vậy ta vẫn nhờ sư thúc tới chỗ ngươi tìm kiếm một lượt, xác nhận không phát hiện ra thứ gì.”
Thật ra chỗ dựa thật sự của Ninh Dạ là Côn Lôn kính, nhưng y sẽ không nói với cô ta.
“Biết ngay là không lừa được ngươi mà.” Công Tôn Điệp lẩm bẩm.
Công Tôn Điệp đờ ra, muốn phủ nhận nhưng ngẫm lại thì hai bên đều không phải kẻ ngu, có phủ nhận cũng vô nghĩa, bèn chuyển thành mỉm cười: “Ai da, chuyện đã qua rồi mà. Bây giờ ta là người thua, đương nhiên ngươi là lão đại, ngươi định đoạt. Có muốn ta bóp vai cho ngươi không?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Yêu nữ của Ma môn đúng là danh bất hư truyền, co được giãn cũng được, bái phục.”
Sắc mặt Công Tôn Điệp trầm xuống: “Đừng tưởng ngươi đã chiếm thượng phong là có thể tùy ý ức hiếp ta!”
Ninh Dạ đi tới bên cạnh cô ta, ngồi xuống nói: “Nói chuyện một chút đã, ngươi làm cách nào phát hiện thân phận của ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]