Chương trước
Chương sau
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”  

Trong phòng, Lạc Cầu Chân đập phá tất cả mọi thứ, phát tiết cơn thịnh nộ trong lòng.  

Hắn biết mình bị Ninh Dạ lừa!  

Tiếng hô cuối cùng của Ninh Dạ thật ra đã tạo cho mọi người một ảo giác -- Lạc Cầu Chân phán đoán sai hung thủ, đổi trắng thay đen, nhưng do Ninh Dạ vạch trần mà mất hết thể diện, âm thầm thù hận, lên tiếng uy hiếp.  

Nói cách khác, Ninh Dạ trực tiếp công khai mâu thuẫn với hắn, tạo cho tất cả mọi người một ấn tượng Lạc Cầu Chân đê tiện vô sỉ.  

Từ giờ trở đi nếu Lạc Cầu Chân còn muốn đối phó với Ninh Dạ, đầu tiên sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn đang trả thù riêng. Cho dù cuối cùng có lấy được khẩu cung tìm được chân tướng, e là người ngoài vẫn nghĩ Ninh Dạ bị hắn tra tấn ép cung, đổi trắng thay đen.  

Có thể nói câu nói này của Ninh Dạ đã trực tiếp xoay chuyển tình thế.  

Khiến Lạc Cầu Chân không biết nói sao là thực ra ngay chính hắn cũng không thể xác định câu nói đó của Ninh Dạ rốt cuộc là hữu ý hay là vô tình, dù sao đúng là lúc đó hắn đã buông lời uy hiếp.  

“Nếu là hữu ý thì tính toán quá sâu, nếu là vô tình thì ứng biến cực tốt. Bất luận cố tình thiết kế hay vô tình gây ra, người này... đều không thể coi thường!”  

Lạc Cầu Chân nhắm mắt thở dài, mặt mày ủ dột.  

————————————————  

Vừa là hữu ý cũng là vô tình.  

Đối với Ninh Dạ, sau khi bất ngờ diễn ra liên tiếp, rất nhiều chuyện không còn trong lòng bàn tay của y, y chỉ có thể ứng biến tức thời.  

Công khai mâu thuẫn giữa Lạc Cầu Chân và mình có thể coi là lợi ích duy nhất trong lần ứng biến này, có thể nói tiếng hô cuối cùng là do Lạc Cầu Chân tự đưa nhược điểm vào tay y, nhưng thực tế có câu này hay không cũng không ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch.  

Tiếc nuối duy nhất là, do Lạc Cầu Chân bức ép khiến cho Ninh Dạ không thể không tung Công Tôn Điệp ra để tự vệ -- theo kế hoạch gốc của y vốn không cần vạch trần Công Tôn Điệp mà muốn mượn Nam Minh Tập để đàm phán với cô ta.  

Bây giờ kế hoạch đó đã hỏng.  

Cũng may ít nhất Nam Minh Tập rơi vào tay mình.  

Tuy thư yêu hiếm thấy nhưng nó đáng để Thiên Huyễn Ma Nữ truy sát như vậy, thậm chí không tiếc công gây ra đại án cỡ này, chắc chắn quyển Nam Minh Tập này có chỗ bất phàm.  

Lúc này y mở Nam Minh Tập ra kiểm tra cẩn thận.  

Thư yêu đã chết, Nam Minh Tập vẫn chỉ là Nam Minh Tập bình thường, cho dù bây giờ rơi vào tay người ngoài nhưng quyẻn sách này vẫn không có gì khác thường.  

Nhưng Ninh Dạ biết, Thiên Huyễn Ma Nữ coi trọng quyển sách này như vậy, chắc chắn nó có chỗ khác thường.  

Lúc này vừa nhìn vừa phỏng đoán phân tích, còn chưa nghĩ ra điều gì, cái đầu nho nhỏ của Thiên Cơ đã nhô ra: “Kỳ lạ, hình như quyển sách này có một luồng khí cơ đặc thù, cảm giác rất quen thuộc.”  

“Hả? Quen thuộc?” Ninh Dạ ngẩn ra: “Quen thuộc như thế nào?”  

“Giống như...” Thiên Cơ sờ đầu: “Giống như cảm giác có đồng loại.”  

Đồng loại?  

Quái vật?  

Ninh Dạ suýt nữa nhảy dựng lên nhưng lập tức lắc đầu: “Không đúng, thư yêu không phải quái vật.”  

Hôm đó y đã thấy rõ, con thư yêu này là một yêu vật chứ không phải quái vật.  

“Ta biết không phải quái vật nhưng đúng là có khí tức của quái vật. Nhắc tới cái này thì, sách cũng có thể sinh ra quái vật à?” Thiên Cơ hỏi.  

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, sách có thể sinh ra quái vật nhưng cũng có thể sinh ra yêu vật, quan trọng là nó sinh ra vì sao. Quái là khí vận thiên địa, vạn vật đều có thể hình thành, yêu lại do cỏ cây chim thú biến thành. Con yêu này tuy là thư yêu nhưng lại là một con mọt sách hóa thành, tuy có khí tức của sách nhưng vẫn là côn trùng nên thuộc về yêu chứ không thuộc về quái, không thì ngươi nghĩ có nhiều quái vật có linh trí lắm à?”  

“Nhưng nó hấp thu khí tức của sách, không ăn máu thịt, có thể nhận ảnh hưởng không?” Thiên Cơ hỏi.  

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể nào, trừ phi nó hấp thu một loại bí điển nào đó bao hàm pháp tắc đại đạo huyền bí...”  

Nói đến đây, Ninh Dạ đột nhiên đờ ra.  

Thiên Cơ nhìn y, lấy làm lạ.  

Ninh Dạ như nhớ ra điều gì, sắc mặt kỳ quái: “Chẳng phải Thiên Huyễn Ma Nữ kia đánh cắp bí điển ma môn nên bị đuổi giết à?”  

“Hả?” Thiên Cơ ngạc nhiên.  

Ninh Dạ lại nhìn Nam Minh Tập trong tay, đột nhiên cười rộ lên: “Ta hiểu rồi, hóa ra cô ta lợi dụng thư yêu đánh cắp bí điển. Chẳng trách ngươi nói sách này có khí tức quen thuộc với ngươi, đó không phải khí tức của quái dị mà là khí tức của pháp tắc đại đạo!”  

Thiên Cơ hít một ngụm khí lạnh.  

Nếu vậy, giá trị của quyển Nam Minh Tập này rất lớn.  

Cần biết quái vật bị truy sát là vì nắm giữ pháp tắc đại đạo.  

Còn bí điển đỉnh cấp thật sự không phải truyền pháp mà là truyền đạo. “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”  

Trong phòng, Lạc Cầu Chân đập phá tất cả mọi thứ, phát tiết cơn thịnh nộ trong lòng.  

Hắn biết mình bị Ninh Dạ lừa!  

Tiếng hô cuối cùng của Ninh Dạ thật ra đã tạo cho mọi người một ảo giác -- Lạc Cầu Chân phán đoán sai hung thủ, đổi trắng thay đen, nhưng do Ninh Dạ vạch trần mà mất hết thể diện, âm thầm thù hận, lên tiếng uy hiếp.  

Nói cách khác, Ninh Dạ trực tiếp công khai mâu thuẫn với hắn, tạo cho tất cả mọi người một ấn tượng Lạc Cầu Chân đê tiện vô sỉ.  

Từ giờ trở đi nếu Lạc Cầu Chân còn muốn đối phó với Ninh Dạ, đầu tiên sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn đang trả thù riêng. Cho dù cuối cùng có lấy được khẩu cung tìm được chân tướng, e là người ngoài vẫn nghĩ Ninh Dạ bị hắn tra tấn ép cung, đổi trắng thay đen.  

Có thể nói câu nói này của Ninh Dạ đã trực tiếp xoay chuyển tình thế.  

Khiến Lạc Cầu Chân không biết nói sao là thực ra ngay chính hắn cũng không thể xác định câu nói đó của Ninh Dạ rốt cuộc là hữu ý hay là vô tình, dù sao đúng là lúc đó hắn đã buông lời uy hiếp.  

“Nếu là hữu ý thì tính toán quá sâu, nếu là vô tình thì ứng biến cực tốt. Bất luận cố tình thiết kế hay vô tình gây ra, người này... đều không thể coi thường!”  

Lạc Cầu Chân nhắm mắt thở dài, mặt mày ủ dột.  

————————————————  

Vừa là hữu ý cũng là vô tình.  

Đối với Ninh Dạ, sau khi bất ngờ diễn ra liên tiếp, rất nhiều chuyện không còn trong lòng bàn tay của y, y chỉ có thể ứng biến tức thời.  

Công khai mâu thuẫn giữa Lạc Cầu Chân và mình có thể coi là lợi ích duy nhất trong lần ứng biến này, có thể nói tiếng hô cuối cùng là do Lạc Cầu Chân tự đưa nhược điểm vào tay y, nhưng thực tế có câu này hay không cũng không ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch.  

Tiếc nuối duy nhất là, do Lạc Cầu Chân bức ép khiến cho Ninh Dạ không thể không tung Công Tôn Điệp ra để tự vệ -- theo kế hoạch gốc của y vốn không cần vạch trần Công Tôn Điệp mà muốn mượn Nam Minh Tập để đàm phán với cô ta.  

Bây giờ kế hoạch đó đã hỏng.  

Cũng may ít nhất Nam Minh Tập rơi vào tay mình.  

Tuy thư yêu hiếm thấy nhưng nó đáng để Thiên Huyễn Ma Nữ truy sát như vậy, thậm chí không tiếc công gây ra đại án cỡ này, chắc chắn quyển Nam Minh Tập này có chỗ bất phàm.  

Lúc này y mở Nam Minh Tập ra kiểm tra cẩn thận.  

Thư yêu đã chết, Nam Minh Tập vẫn chỉ là Nam Minh Tập bình thường, cho dù bây giờ rơi vào tay người ngoài nhưng quyẻn sách này vẫn không có gì khác thường.  

Nhưng Ninh Dạ biết, Thiên Huyễn Ma Nữ coi trọng quyển sách này như vậy, chắc chắn nó có chỗ khác thường.  

Lúc này vừa nhìn vừa phỏng đoán phân tích, còn chưa nghĩ ra điều gì, cái đầu nho nhỏ của Thiên Cơ đã nhô ra: “Kỳ lạ, hình như quyển sách này có một luồng khí cơ đặc thù, cảm giác rất quen thuộc.”  

“Hả? Quen thuộc?” Ninh Dạ ngẩn ra: “Quen thuộc như thế nào?”  

“Giống như...” Thiên Cơ sờ đầu: “Giống như cảm giác có đồng loại.”  

Đồng loại?  

Quái vật?  

Ninh Dạ suýt nữa nhảy dựng lên nhưng lập tức lắc đầu: “Không đúng, thư yêu không phải quái vật.”  

Hôm đó y đã thấy rõ, con thư yêu này là một yêu vật chứ không phải quái vật.  

“Ta biết không phải quái vật nhưng đúng là có khí tức của quái vật. Nhắc tới cái này thì, sách cũng có thể sinh ra quái vật à?” Thiên Cơ hỏi.  

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, sách có thể sinh ra quái vật nhưng cũng có thể sinh ra yêu vật, quan trọng là nó sinh ra vì sao. Quái là khí vận thiên địa, vạn vật đều có thể hình thành, yêu lại do cỏ cây chim thú biến thành. Con yêu này tuy là thư yêu nhưng lại là một con mọt sách hóa thành, tuy có khí tức của sách nhưng vẫn là côn trùng nên thuộc về yêu chứ không thuộc về quái, không thì ngươi nghĩ có nhiều quái vật có linh trí lắm à?”  

“Nhưng nó hấp thu khí tức của sách, không ăn máu thịt, có thể nhận ảnh hưởng không?” Thiên Cơ hỏi.  

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể nào, trừ phi nó hấp thu một loại bí điển nào đó bao hàm pháp tắc đại đạo huyền bí...”  

Nói đến đây, Ninh Dạ đột nhiên đờ ra.  

Thiên Cơ nhìn y, lấy làm lạ.  

Ninh Dạ như nhớ ra điều gì, sắc mặt kỳ quái: “Chẳng phải Thiên Huyễn Ma Nữ kia đánh cắp bí điển ma môn nên bị đuổi giết à?”  

“Hả?” Thiên Cơ ngạc nhiên.  

Ninh Dạ lại nhìn Nam Minh Tập trong tay, đột nhiên cười rộ lên: “Ta hiểu rồi, hóa ra cô ta lợi dụng thư yêu đánh cắp bí điển. Chẳng trách ngươi nói sách này có khí tức quen thuộc với ngươi, đó không phải khí tức của quái dị mà là khí tức của pháp tắc đại đạo!”  

Thiên Cơ hít một ngụm khí lạnh.  

Nếu vậy, giá trị của quyển Nam Minh Tập này rất lớn.  

Cần biết quái vật bị truy sát là vì nắm giữ pháp tắc đại đạo.  

Còn bí điển đỉnh cấp thật sự không phải truyền pháp mà là truyền đạo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.