Chưởng Hắc Sứ - Phong Đông Lâm, quản lý quyền giết chóc chiến đấu của Hắc Bạch thần cung, địa vị cực cao, tương đương với Tây Phong Tử, nhưng xưa nay quan hệ giữa hắn và Tây Phong Tử luôn như nước với lửa.
Còn Trương Liệt Cuồng, hắn không thuộc bất cứ phe phái nào, cả đời si mê trong đao đạo, chỉ mong thăng cấp, có không ít người như vậy trong Hắc Bạch thần cung, thường được gọi là hệ phái tiêu dao.
Ninh Dạ đã thu thập tất cả bột phấn trong một viên Lân Quang thạch, y đổ đá vụn ra, sau đó lại lấy một khối Lân Quang thạch khác tiếp tục mài thành bột: “Không phải muốn động tới hắn mà là muốn rút ngắn quan hệ với hắn.”
Nghe Ninh Dạ nói lần này y không định động tới một đại nhân vật nữa, Cừu Bất Quân thở phài nhẹ nhõm.
Gần đây Ninh Dạ làm quá nhiều chuyện, nên thu liễm một chút.
“Làm thế nào?” Ông hỏi.
Ninh Dạ trả lời: “Có một con thư yêu. Yêu này ăn kinh văn ngữ nghĩa trong sách, không ăn người nhưng lại có thể thay đổi suy nghĩ, khiến tâm trí con người hỗn loạn, thường làm ra chuyện điên đảo lẽ thường. Nhưng thật ra yêu gì cũng không quan trọng, quan trọng là nơi nó ở.”
Cừu Bất Quân hiểu ra; “Ở phủ của Lao Huyền Minh?”
Ninh Dạ gật đầu.
“Con định làm thế nào?”
Ninh Dạ bèn nhỏ giọng nói với Cừu Bất Quân.
Ánh mắt Cừu Bất Quân cũng dần dần sáng bừng lên theo lời nói của Ninh Dạ: “Con làm vậy đúng là chuyện lớn đấy. Con không sợ như vậy thì Lạc Cầu Chân càng nghi ngờ con à?”
Ninh Dạ cười nói: “Có một câu của Lạc Cầu Chân đã nhắc nhở con.”
Là gì?”
“Hắn nói con đúng là có thể chất tai họa, đi tới đâu thì chỗ đó xảy ra chuyện.”
Cừu Bất Quân ngạc nhiên, đột nhiên cười phá lên: “Hay lắm, hay lắm, đúng là hắn tìm được một cái cớ rõ hay cho con. Ừ, ta thấy cứ làm như thế đi.”
Tiên đạo khó dò, loại người nào loại chuyện gì cũng có.
Nếu nói một người có thể chất tai họa, đi tới đâu cũng có thể xảy ra chuyện, trong lịch sử không hiếm thấy loại người này.
Nhưng loại tiếng tăm như vậy được sinh ra không phải chỉ qua một hai việc, mà cần có rất nhiều tư liệu sống động tích lũy lại.
Lạc Cầu Chân không ngờ hắn nghi ngờ vài lần lại là nhắc nhở Ninh Dạ, đúng như câu châm ngôn, một người muốn thành công cần có đối thủ kích thích.
Đối với chuyện này, Ninh Dạ cũng nói đầy ẩn ý: “Có lẽ sau này người khác thấy con đều phải nói một câu ‘tường thụy ngự miễn’.”
(Tường thụy ngự miễn: Ý là khi một người gặp điềm lành thì những người xung quanh lại gặp bất hạnh.)
Đáng tiếc, Cừu Bất Quân không hiểu câu này, uổng cho câu đùa của Ninh Dạ.
Lao phủ
Lao phủ nằm ở con đường lớn trung tâm phồn hoa nhất Chấp Tử thành, tiếp giáp với vương cung nhưng xét riêng khí thế lại chẳng hề thua kém vương cung, cho dù là vương gia ra ngoài, đi ngang qua Lao phủ cũng phải xuống ngựa hạ kiệu, đi bộ qua.
Chuyện này không chỉ vì phàm nhân không có quyền lực gì, vương quyền lại suy sụp, còn vì gia chủ của Lao phủ, Lao Huyền Minh.
Thư yêu xuất hiện ở Lao phủ vốn chỉ là trùng hợp, nhưng với Ninh Dạ đây lại là cơ hội.
Có Trương Liệt Cuồng và Trì Vãn Ngưng che chở còn chưa đủ, vì bọn họ không có xung đột lợi ích trực tiếp với Lạc Cầu Chân. Còn Thường Vũ Yên vốn là cô ả vô tình vô nghĩa, càng không thể dựa vào được.
Thế nhưng Lao Huyền Minh thì khác.
Thân là cánh tay đắc lực của Phó Đông Lưu, vốn dĩ hắn đã đứng đối lập với Bạch điện.
Ôm được bắp đùi này là có quan hệ dây mơ rễ má với hệ phái của Phó Đông Lưu, chuyện này rất có ích với Ninh Dạ, còn có thể danh chính ngôn thuận đối nghịch với Lạc Cầu Chân - sau này Lạc Cầu Chân muốn gây sự với y thì phải e ngại thêm một tầng nữa.
Lúc này Ninh Dạ nhìn Lao phủ, nói: “Thiên cơ, tới ngươi ra tay rồi.”
“Hiểu rồi!” Thiên Cơ cười he he, đã chìm xuống đất, dùng phép độn địa chui vào trong. Từ khi Ninh Dạ dạy nó pháp thuật Thiên Cơ môn, năng lực chiến đấu của con quái vật này chẳng tăng lên bao nhiêu nhưng thuật độn thổ lại càng ngày càng mạnh. Lúc này nó dễ dàng tránh khỏi cấm chế của Lao Phủ, chui vào bên trong Lao phủ, rắc tinh sa vào khắp nơi trong Lao phủ.
Từ giờ trở đi, mọi hành động của Lao phủ đều nằm trong lòng bàn tay Ninh Dạ.
——————————
Lao Huyền Minh có năm trai hai gái, trong đó bốn người con trai và hai con gái đều không có thiên phú tu hành, chỉ có đứa con thứ ba Lao Hải Điền có chút tư chất, được gia nhập Hắc Bạch thần cung, nhưng tư chất có hạn, nhập môn bốn năm, xung kích cảnh giới Hoa Luân hai lần đều thất bại, bây giờ vẫn dừng lại ở Tàng Tượng đỉnh phong.
Dựa hơi người cha, Lao Hải Điền sống khá dễ chịu, trong Hắc Bạch thần cung không ai dám bắt nạt hắn.
Sư phụ của Lao Hải Điền là Thanh Tiêu Quan Chủ, Thanh Tiêu Quan Chủ cũng là một trong Tứ Cửu Nhân Ma, là bằng hữu thân thiết của Lao Huyền Minh. Nhưng thiên phú của Lao Hải Điền quá kém, vì vậy trong Thanh Tiêu quan hắn là kẻ trên không ra trên dưới không ra dưới. Chưởng Hắc Sứ - Phong Đông Lâm, quản lý quyền giết chóc chiến đấu của Hắc Bạch thần cung, địa vị cực cao, tương đương với Tây Phong Tử, nhưng xưa nay quan hệ giữa hắn và Tây Phong Tử luôn như nước với lửa.
Còn Trương Liệt Cuồng, hắn không thuộc bất cứ phe phái nào, cả đời si mê trong đao đạo, chỉ mong thăng cấp, có không ít người như vậy trong Hắc Bạch thần cung, thường được gọi là hệ phái tiêu dao.
Ninh Dạ đã thu thập tất cả bột phấn trong một viên Lân Quang thạch, y đổ đá vụn ra, sau đó lại lấy một khối Lân Quang thạch khác tiếp tục mài thành bột: “Không phải muốn động tới hắn mà là muốn rút ngắn quan hệ với hắn.”
Nghe Ninh Dạ nói lần này y không định động tới một đại nhân vật nữa, Cừu Bất Quân thở phài nhẹ nhõm.
Gần đây Ninh Dạ làm quá nhiều chuyện, nên thu liễm một chút.
“Làm thế nào?” Ông hỏi.
Ninh Dạ trả lời: “Có một con thư yêu. Yêu này ăn kinh văn ngữ nghĩa trong sách, không ăn người nhưng lại có thể thay đổi suy nghĩ, khiến tâm trí con người hỗn loạn, thường làm ra chuyện điên đảo lẽ thường. Nhưng thật ra yêu gì cũng không quan trọng, quan trọng là nơi nó ở.”
Cừu Bất Quân hiểu ra; “Ở phủ của Lao Huyền Minh?”
Ninh Dạ gật đầu.
“Con định làm thế nào?”
Ninh Dạ bèn nhỏ giọng nói với Cừu Bất Quân.
Ánh mắt Cừu Bất Quân cũng dần dần sáng bừng lên theo lời nói của Ninh Dạ: “Con làm vậy đúng là chuyện lớn đấy. Con không sợ như vậy thì Lạc Cầu Chân càng nghi ngờ con à?”
Ninh Dạ cười nói: “Có một câu của Lạc Cầu Chân đã nhắc nhở con.”
Là gì?”
“Hắn nói con đúng là có thể chất tai họa, đi tới đâu thì chỗ đó xảy ra chuyện.”
Cừu Bất Quân ngạc nhiên, đột nhiên cười phá lên: “Hay lắm, hay lắm, đúng là hắn tìm được một cái cớ rõ hay cho con. Ừ, ta thấy cứ làm như thế đi.”
Tiên đạo khó dò, loại người nào loại chuyện gì cũng có.
Nếu nói một người có thể chất tai họa, đi tới đâu cũng có thể xảy ra chuyện, trong lịch sử không hiếm thấy loại người này.
Nhưng loại tiếng tăm như vậy được sinh ra không phải chỉ qua một hai việc, mà cần có rất nhiều tư liệu sống động tích lũy lại.
Lạc Cầu Chân không ngờ hắn nghi ngờ vài lần lại là nhắc nhở Ninh Dạ, đúng như câu châm ngôn, một người muốn thành công cần có đối thủ kích thích.
Đối với chuyện này, Ninh Dạ cũng nói đầy ẩn ý: “Có lẽ sau này người khác thấy con đều phải nói một câu ‘tường thụy ngự miễn’.”
(Tường thụy ngự miễn: Ý là khi một người gặp điềm lành thì những người xung quanh lại gặp bất hạnh.)
Đáng tiếc, Cừu Bất Quân không hiểu câu này, uổng cho câu đùa của Ninh Dạ.
Lao phủ
Lao phủ nằm ở con đường lớn trung tâm phồn hoa nhất Chấp Tử thành, tiếp giáp với vương cung nhưng xét riêng khí thế lại chẳng hề thua kém vương cung, cho dù là vương gia ra ngoài, đi ngang qua Lao phủ cũng phải xuống ngựa hạ kiệu, đi bộ qua.
Chuyện này không chỉ vì phàm nhân không có quyền lực gì, vương quyền lại suy sụp, còn vì gia chủ của Lao phủ, Lao Huyền Minh.
Thư yêu xuất hiện ở Lao phủ vốn chỉ là trùng hợp, nhưng với Ninh Dạ đây lại là cơ hội.
Có Trương Liệt Cuồng và Trì Vãn Ngưng che chở còn chưa đủ, vì bọn họ không có xung đột lợi ích trực tiếp với Lạc Cầu Chân. Còn Thường Vũ Yên vốn là cô ả vô tình vô nghĩa, càng không thể dựa vào được.
Thế nhưng Lao Huyền Minh thì khác.
Thân là cánh tay đắc lực của Phó Đông Lưu, vốn dĩ hắn đã đứng đối lập với Bạch điện.
Ôm được bắp đùi này là có quan hệ dây mơ rễ má với hệ phái của Phó Đông Lưu, chuyện này rất có ích với Ninh Dạ, còn có thể danh chính ngôn thuận đối nghịch với Lạc Cầu Chân - sau này Lạc Cầu Chân muốn gây sự với y thì phải e ngại thêm một tầng nữa.
Lúc này Ninh Dạ nhìn Lao phủ, nói: “Thiên cơ, tới ngươi ra tay rồi.”
“Hiểu rồi!” Thiên Cơ cười he he, đã chìm xuống đất, dùng phép độn địa chui vào trong. Từ khi Ninh Dạ dạy nó pháp thuật Thiên Cơ môn, năng lực chiến đấu của con quái vật này chẳng tăng lên bao nhiêu nhưng thuật độn thổ lại càng ngày càng mạnh. Lúc này nó dễ dàng tránh khỏi cấm chế của Lao Phủ, chui vào bên trong Lao phủ, rắc tinh sa vào khắp nơi trong Lao phủ.
Từ giờ trở đi, mọi hành động của Lao phủ đều nằm trong lòng bàn tay Ninh Dạ.
——————————
Lao Huyền Minh có năm trai hai gái, trong đó bốn người con trai và hai con gái đều không có thiên phú tu hành, chỉ có đứa con thứ ba Lao Hải Điền có chút tư chất, được gia nhập Hắc Bạch thần cung, nhưng tư chất có hạn, nhập môn bốn năm, xung kích cảnh giới Hoa Luân hai lần đều thất bại, bây giờ vẫn dừng lại ở Tàng Tượng đỉnh phong.
Dựa hơi người cha, Lao Hải Điền sống khá dễ chịu, trong Hắc Bạch thần cung không ai dám bắt nạt hắn.
Sư phụ của Lao Hải Điền là Thanh Tiêu Quan Chủ, Thanh Tiêu Quan Chủ cũng là một trong Tứ Cửu Nhân Ma, là bằng hữu thân thiết của Lao Huyền Minh. Nhưng thiên phú của Lao Hải Điền quá kém, vì vậy trong Thanh Tiêu quan hắn là kẻ trên không ra trên dưới không ra dưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]