Chương trước
Chương sau
“Nếu nói có nghĩa lý gì thì đương nhiên là có rồi. Không thể lên được là chuyện liên quan tới đời tư của đàn ông con trai, chắc Doãn Thiên Chiếu sẽ không nói ra. Hắn không nói nhưng lại không thể chạm vào Thường Vũ Yên, chắc chắn Thường Vũ Yên sẽ cho rằng Doãn Thiên Chiếu để tâm tới chuyện ngày hôm đó. Chuyện này sẽ phá hoại tình cảm của bọn chúng. Doãn Thiên Chiếu có thể trở thành đệ tử của Tây Phong Tử, được Hắc Bạch thần cung chiếu cố, đương nhiên có một phần là nhờ việc bán đứng Thiên Cơ môn. Nhưng thật ra Hắc Bạch thần cung không được lợi gì trong việc diệt trừ Thiên Cơ môn, vì vậy những gì Doãn Thiên Chiếu nhận được đều là nhờ Thường Vũ Yên. Nếu Thường Vũ Yên tách ra khỏi hắn, Doãn Thiên Chiếu sẽ không còn nhiều đặc quyền như trước nữa. Nhưng đây không phải nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân quan trọng nhất...”  

Ninh Dạ thở dài: “Vẫn là con muốn báo thù. Doãn Thiên Chiếu bán đứng tông môn, sao con lại để hắn sống yên lành được? Giết chết thì lợi cho hắn quá, dẫu sao cũng phải dằn vặt hắn một phen mới giải tỏa được mối hận trong lòng.”  

Cừu Bất Quân cau mày: “Người làm việc lớn không nên hành động như vậy.”  

“Ngài nói rất đúng, nhưng không làm vậy thì con không chịu được, chưa nói tới chuyện đối mặt với các sư huynh sư tỷ đã chết...” Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Cho dù chỉ vì nghĩa khí cũng phải làm một vố.”  

Ninh Dạ đang gánh vác mối huyết hải thâm thù diệt môn, đối mặt với đại sơn môn như Hắc Bạch thần cung. Nếu không có mối căm thù mãnh liệt, vì sao y lại phải khiêu chiến?  

Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ nói: “Con đã vì nghĩa khí quá nhiều lần rồi.”  

“Vì vậy lần tiếp theo con sẽ tập trung hơn, làm một số chuyện mà người báo thù nên làm.” Ninh Dạ trả lời.  

“Làm cái gì?’  

“Trương Liệt Cuồng cho con một nhiệm vụ.” Ninh Dạ thuật sơ qua về nhiệm vụ mà Trương Liệt Cuồng giao cho y.  

Cừu Bất Quân hỏi: “Con định động chân động tay vào chuyện này?”  

“Đã đến lúc thu hồi Thiên Cơ côn và tài nguyên của tông môn.” Ninh Dạ nhấn mạnh.  

Sau khi thù hồi mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở Thanh Mộc điện, Ninh Dạ đã có Tu Di ốc, không cần lo chuyện giấu diếm vật phẩm nữa. Thiên Cơ côn thì thôi, không thể để lộ ra ngoài sáng được, quan trọng là còn tài nguyên của tông môn được đặt cùng Thiên Cơ côn. Nếu lấy chúng về sẽ rất có ích trong việc tăng cường thực lực của Ninh Dạ.  

Có nhiệm vụ của Trương Liệt Cuồng, Ninh Dạ có thể danh chính ngôn thuận ra ngoài.  

“Nhắc tới Thiên Cơ côn thì, tới giờ con vẫn chưa nói với ta rốt cuộc con giấu Thiên Cơ côn ở đâu.” Cừu Bất Quân hiếu kỳ hỏi.  

Nghe câu hỏi này, Ninh Dạ cười khổ: “Tình hình lúc đó có đặt Thiên Cơ côn ở đâu cũng không yên tâm được. Vì vậy con không còn lựa chọn nào khác, buộc phải đưa nó tới một nơi mà không ai tới được.”  

Nghe y nói như vậy, Cừu Bất Quân biến sắc: “Không phải con ném Thiên Cơ côn vào đấy chứ?”  

Ông không nói tên nhưng Ninh Dạ lại gật đầu ngầm thừa nhận.  

“Mẹ nó chứ!” Ông lão chửi ầm lên: “Con điên rồi à? Đó đâu phải chỗ con dễ dàng tới được?”  

Ninh Dạ thở dài: “Dù sao đó cũng là nơi thích hợp nhất, còn là vùng đất hy vọng của Thiên Cơ môn chúng ta. Vốn dĩ con còn định đợi thêm một thời gian nhưng không ngờ Cố Tiêu Tiêu lại lựa chọn tu luyện Vô Cực đạo, có lẽ đây là ý trời.”  

——————————————  

Đêm hôm đó.  

Ngoài Chấp Tử thành, trang viên của Cố gia.  

Cố Tiêu Tiêu phát ra tiếng hoan hô vui mừng: “Rốt cuộc sư phụ cũng bố trí nhiệm vụ cho ta? Sư phụ yên tâm đi, chắc chắn đệ tử sẽ hoàn thành!”  

“Đừng vui mừng thái quá.” Thiên Cơ nhấn mạnh: “Nơi ta bảo ngươi tới rất không đơn giản. Nếu không cẩn thận có lẽ sẽ vĩnh viễn nằm lại ở đó.”  

Mặc châu, Vân lâm.  

Cách Thiên Cơ sơn hơn ba trăm dặm có một sơn cốc, quanh năm phủ kín mây mù, không thấy ánh mặt trời.  

Người đi vào trong đó, nếu hơn một ngày chưa ra, vậy thì đừng mong ra được.  

Đây là một trong tam đại cấm địa lừng lẫy ở Mặc châu - Tù Tiên cốc.  

Tên cũng như ý nghĩa, cho dù là tiên nhân tới đây, nếu không thể đi ra trong vòng một ngày thì sẽ bị cầm tù trong đó, khó mà trốn thoát.  

Nghe nói từng có tiên nhân cảnh giới Niết Bàn tới đây, may mắn trốn thoát, sau khi ra ngoài lại nói năng linh tinh, thần trí thất thường, có thể nói đã phát điên.  

Từ đó trở đi, Tù Tiên cốc bị liệt là nơi tuyệt địa cực kỳ nguy hiểm, cho dù là tiên nhân cũng chẳng dám bước vào.  

Tam đại cấm địa tồn tại ở Mặc châu đã lâu, nguồn gốc của chúng rất khác biệt nhưng mỗi nơi đều rất huyền bí.  

Nhưng luôn có một số bí mật không phải là bí mật với một số người.  

Ví dụ như Tù Tiên cốc.  

Người ngoài không biết chứ Thiên Cơ môn lại hiểu rõ căn nguyên nguồn gốc của Tù Tiên cốc - bởi vì nơi đây vốn là do một mảnh vỡ cỡ lớn của Thiên Cơ điện biến thành. “Nếu nói có nghĩa lý gì thì đương nhiên là có rồi. Không thể lên được là chuyện liên quan tới đời tư của đàn ông con trai, chắc Doãn Thiên Chiếu sẽ không nói ra. Hắn không nói nhưng lại không thể chạm vào Thường Vũ Yên, chắc chắn Thường Vũ Yên sẽ cho rằng Doãn Thiên Chiếu để tâm tới chuyện ngày hôm đó. Chuyện này sẽ phá hoại tình cảm của bọn chúng. Doãn Thiên Chiếu có thể trở thành đệ tử của Tây Phong Tử, được Hắc Bạch thần cung chiếu cố, đương nhiên có một phần là nhờ việc bán đứng Thiên Cơ môn. Nhưng thật ra Hắc Bạch thần cung không được lợi gì trong việc diệt trừ Thiên Cơ môn, vì vậy những gì Doãn Thiên Chiếu nhận được đều là nhờ Thường Vũ Yên. Nếu Thường Vũ Yên tách ra khỏi hắn, Doãn Thiên Chiếu sẽ không còn nhiều đặc quyền như trước nữa. Nhưng đây không phải nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân quan trọng nhất...”  

Ninh Dạ thở dài: “Vẫn là con muốn báo thù. Doãn Thiên Chiếu bán đứng tông môn, sao con lại để hắn sống yên lành được? Giết chết thì lợi cho hắn quá, dẫu sao cũng phải dằn vặt hắn một phen mới giải tỏa được mối hận trong lòng.”  

Cừu Bất Quân cau mày: “Người làm việc lớn không nên hành động như vậy.”  

“Ngài nói rất đúng, nhưng không làm vậy thì con không chịu được, chưa nói tới chuyện đối mặt với các sư huynh sư tỷ đã chết...” Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Cho dù chỉ vì nghĩa khí cũng phải làm một vố.”  

Ninh Dạ đang gánh vác mối huyết hải thâm thù diệt môn, đối mặt với đại sơn môn như Hắc Bạch thần cung. Nếu không có mối căm thù mãnh liệt, vì sao y lại phải khiêu chiến?  

Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ nói: “Con đã vì nghĩa khí quá nhiều lần rồi.”  

“Vì vậy lần tiếp theo con sẽ tập trung hơn, làm một số chuyện mà người báo thù nên làm.” Ninh Dạ trả lời.  

“Làm cái gì?’  

“Trương Liệt Cuồng cho con một nhiệm vụ.” Ninh Dạ thuật sơ qua về nhiệm vụ mà Trương Liệt Cuồng giao cho y.  

Cừu Bất Quân hỏi: “Con định động chân động tay vào chuyện này?”  

“Đã đến lúc thu hồi Thiên Cơ côn và tài nguyên của tông môn.” Ninh Dạ nhấn mạnh.  

Sau khi thù hồi mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở Thanh Mộc điện, Ninh Dạ đã có Tu Di ốc, không cần lo chuyện giấu diếm vật phẩm nữa. Thiên Cơ côn thì thôi, không thể để lộ ra ngoài sáng được, quan trọng là còn tài nguyên của tông môn được đặt cùng Thiên Cơ côn. Nếu lấy chúng về sẽ rất có ích trong việc tăng cường thực lực của Ninh Dạ.  

Có nhiệm vụ của Trương Liệt Cuồng, Ninh Dạ có thể danh chính ngôn thuận ra ngoài.  

“Nhắc tới Thiên Cơ côn thì, tới giờ con vẫn chưa nói với ta rốt cuộc con giấu Thiên Cơ côn ở đâu.” Cừu Bất Quân hiếu kỳ hỏi.  

Nghe câu hỏi này, Ninh Dạ cười khổ: “Tình hình lúc đó có đặt Thiên Cơ côn ở đâu cũng không yên tâm được. Vì vậy con không còn lựa chọn nào khác, buộc phải đưa nó tới một nơi mà không ai tới được.”  

Nghe y nói như vậy, Cừu Bất Quân biến sắc: “Không phải con ném Thiên Cơ côn vào đấy chứ?”  

Ông không nói tên nhưng Ninh Dạ lại gật đầu ngầm thừa nhận.  

“Mẹ nó chứ!” Ông lão chửi ầm lên: “Con điên rồi à? Đó đâu phải chỗ con dễ dàng tới được?”  

Ninh Dạ thở dài: “Dù sao đó cũng là nơi thích hợp nhất, còn là vùng đất hy vọng của Thiên Cơ môn chúng ta. Vốn dĩ con còn định đợi thêm một thời gian nhưng không ngờ Cố Tiêu Tiêu lại lựa chọn tu luyện Vô Cực đạo, có lẽ đây là ý trời.”  

——————————————  

Đêm hôm đó.  

Ngoài Chấp Tử thành, trang viên của Cố gia.  

Cố Tiêu Tiêu phát ra tiếng hoan hô vui mừng: “Rốt cuộc sư phụ cũng bố trí nhiệm vụ cho ta? Sư phụ yên tâm đi, chắc chắn đệ tử sẽ hoàn thành!”  

“Đừng vui mừng thái quá.” Thiên Cơ nhấn mạnh: “Nơi ta bảo ngươi tới rất không đơn giản. Nếu không cẩn thận có lẽ sẽ vĩnh viễn nằm lại ở đó.”  

Mặc châu, Vân lâm.  

Cách Thiên Cơ sơn hơn ba trăm dặm có một sơn cốc, quanh năm phủ kín mây mù, không thấy ánh mặt trời.  

Người đi vào trong đó, nếu hơn một ngày chưa ra, vậy thì đừng mong ra được.  

Đây là một trong tam đại cấm địa lừng lẫy ở Mặc châu - Tù Tiên cốc.  

Tên cũng như ý nghĩa, cho dù là tiên nhân tới đây, nếu không thể đi ra trong vòng một ngày thì sẽ bị cầm tù trong đó, khó mà trốn thoát.  

Nghe nói từng có tiên nhân cảnh giới Niết Bàn tới đây, may mắn trốn thoát, sau khi ra ngoài lại nói năng linh tinh, thần trí thất thường, có thể nói đã phát điên.  

Từ đó trở đi, Tù Tiên cốc bị liệt là nơi tuyệt địa cực kỳ nguy hiểm, cho dù là tiên nhân cũng chẳng dám bước vào.  

Tam đại cấm địa tồn tại ở Mặc châu đã lâu, nguồn gốc của chúng rất khác biệt nhưng mỗi nơi đều rất huyền bí.  

Nhưng luôn có một số bí mật không phải là bí mật với một số người.  

Ví dụ như Tù Tiên cốc.  

Người ngoài không biết chứ Thiên Cơ môn lại hiểu rõ căn nguyên nguồn gốc của Tù Tiên cốc - bởi vì nơi đây vốn là do một mảnh vỡ cỡ lớn của Thiên Cơ điện biến thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.