Chương trước
Chương sau
Cuối cùng bố trí của Ninh Dạ cũng phát huy tác dụng, Lạc Cầu Chân đã phải e ngại khi muốn bắt y.  

Nhưng rõ ràng lòng e ngại của hắn còn chưa đủ lớn!  

Vì vậy Ninh Dạ nói: “Doãn Thiên Chiếu bảo Lý Vân Kim giả trang thành mình, Thường Vũ Yên không biết. Kết quả không ngờ Lý Vân Kim lại dùng thân phận của Doãn Thiên Chiếu làm chuyện tốt với Thường Vũ Yên.”  

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Cầu Chân kinh hãi.  

Hắn lập tức ý thức được mục đích của Ninh Dạ khi nói lời này, đứng bật dậy: “Ngươi hãm hại ta?”  

Ninh Dạ cũng chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm vào Lạc Cầu Chân nói: “Chấp sự muốn bắt ta à? Không thành vấn đề, ta hoanh nghênh ngươi quan sát ta mọi nơi mọi lúc. Nhưng nếu không có chứng cớ gì đã tùy tiện bắt người, vậy ngươi phải cẩn thận. Bây giờ ngươi cũng là người biết bí mật này, một khi ta bị tóm, bí mật này lan truyền... Ngươi biết hậu quả rồi đấy.”  

Khốn kiếp!  

Lạc Cầu Chân tức tới nổ phổi.  

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta biết chấp sự muốn lập công, ta có thể hiểu được. Nhưng ta thật sự không muốn tới Giám Sát đường, Đó là nơi nào chắc chấp sự còn hiểu rõ hơn ta, người nào đi vào, lúc ra cũng hóa quỷ mất rồi. Chuyện vu oan giá họa đổi trắng thay đen có phải lạ lùng gì đâu. Ninh Dạ tự hỏi lòng mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hắc Bạch thần cung, nhưng chấp sự cố tình nghi ngờ, ta cũng hết cách. Chỉ hy vọng chấp sự có thể tiếp tục xử sự công bằng. Nếu sau này ngươi nắm được bằng chứng phạm tội của ta, vậy ngươi cứ trực tiếp ra tay với ta là được, Ninh Dạ tuyệt đối không nói hai lời miễn đừng có làm mấy trò vu oan giá họa nhắm vào ta là được.”  

Nói xong đã khoát tay áo một cái, ra hiệu tiễn khách.  

Lạc Cầu Chân hít một hơi dài: “Được, được lắm, làm tốt lắm! Ninh Dạ, nếu ngươi đã luôn miệng nói mình vô tội, vậy ta rửa mắt chờ xem.”  

Nói xong hắn phất tay áo đi ra cửa.  

Bây giờ hắn thật sự thấy hối hận, nên trực tiếp ra tay bắt lấy Ninh Dạ từ sớm, dùng nghiêm hình tra hỏi.  

——————————————————  

“Tên này đã nhắm thẳng vào ngươi rồi.”  

Sau khi về phòng lại thấy Thiên Cơ thở dài nói.  

“Không sao, vốn dĩ hắn có định bỏ qua cho ta đâu.” Ninh Dạ cười lạnh: “Vấn đề lớn nhất của Lạc Cầu Chân chính là hắn còn tư tâm. Có tư tâm thì sẽ không mạo hiểm bắt ta. Nhưng hắn không ngờ được, thời gian càng kéo dài, hắn càng khó mà động được vào ta.”  

“Ngươi định gây dựng danh tiếng trong Hắc Bạch thần cung?” Thiên Cơ hiểu ý của y.  

“Do hắn ép thôi.” Ninh Dạ trả lời.  

Trước đâu Ninh Dạ quyết tâm kín tiếng, cố gắng xử lý mọi chuyện trong bóng tối.  

Nhưng Lạc Cầu Chân nghi ngờ y, khiến Ninh Dạ không thể không hành động công khai, vì chỉ có thể hiện mới có thể bảo vệ bản thân mình.  

Thời gian dần dần trôi qua, lòng nghi ngờ của Lạc Cầu Chân đối với Ninh Dạ sẽ càng lúc càng lớn, mà thứ duy nhất bảo vệ được Ninh Dạ là thực lực và địa vị của bản thân y. Qua đó Lạc Cầu Chân cũng sẽ phát hiện, càng lúc hắn càng không thể động vào Ninh Dạ.  

Cảm giác đó chắc không dễ chịu gì.  

“Đúng rồi, bây giờ Cố Tiêu Tiêu ra sao rồi?” Ninh Dạ hỏi.  

“Tư chất của cô nhóc này không tệ, Thiên Cơ tâm pháp đã tới tầng ba, Vô Cực đạo đã tiểu thành, tiến bộ còn nhanh hơn ta.”  

Lúc nói câu này giọng điệu của Thiên Cơ hơi ghen tị.  

Nó cũng học pháp thuật trên Thiên Cơ lục nhưng có lẽ vì không phải nhân loại nên tiến bộ có hạn, ngược lại thuật độn thổ càng lúc càng thuần thục, khi giao chiến thì năng lực chiến đấu vẫn rất bình thường nhưng bản lĩnh chạy trốn đã tới mức lô hỏa thuần thanh.  

“Vậy thì tốt.” Ninh Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu cô nhóc ấy đã làm được, cũng đã đến lúc nên thu xếp chuyện kia cho cô nàng.”  

————————————  

Những ngày tiếp theo, Ninh Dạ tiếp tục tu luyện, vừa tiêu hóa Thất Sát đao cương mà Trương Liệt Cuồng cho y, vừa tìm đường đột phá phù chú lục phẩm.  

Nhưng cho dù có Bạch Chu phù bút, muốn chế tạo được phù chú lục phẩm vẫn không phải chuyện dễ.  

Ninh Dạ mất hai tháng rốt cuộc mới chế được một tấm phù chú lục phẩm, tỷ lệ thành công thấp tới mức phát tức.  

Nhưng Ninh Dạ chẳng hề gấp gáp, có tấm thứ nhất thì sẽ có tấm thứ hai, thành công nối tiếp nhau thì tỷ lệ chế tạo thành công phù chú lục phẩm của Ninh Dạ cũng dần dần tăng cường.  

Nhưng một khi Ninh Dạ còn dựa vào Bạch Chu phù bút để chế tạo được phù chú lục phẩm, xét rõ ra thì y vẫn chưa phải phù sư lục phẩm.  

Đối với Ninh Dạ thì chuyện này quả là gánh nặng đường xa.  

Ngược lại, Sát Thân đao của y tiến bộ rất rõ rệt.  

Sau khi hấp thu Thất Sát đao ý của Trương Liệt Cuồng và Liệt Dương kiếm ý của Minh Tứ Dã, uy lực Sát Thân đao của Ninh Dạ đã tăng cường rõ rệt.  

Hôm nay, Ninh Dạ đang tu luyện trong sân, trong đầu lại nghĩ tới tai ương khiến Thiên Cơ môn bị hủy diệt. Y thi triển Khi Thiên thuật, không ngừng thôi miên bản thân, chỉ cảm thấy trước mắt đều là kẻ thù, sát ý trong lòng như bão táp, cảm giác đau buồn càng đậm, sát ý càng mạnh.  

Xoạt!  

Ninh Dạ đột nhiên bổ một chưởng xuống, chém lên tảng đá lớn trước mặt. Tảng đá kia bị chém thành hai nửa nhẵn thính, rốt cuộc thời khắc này Sát Thân đao đã có một chút uy lực của pháp đao, thoát khỏi khuôn khổ của võ, bước vào tầng thứ của linh.  

Sát Tâm đại thành, không đâu không dám chém, không e ngại trời đất.  

Sát Thân đại thành, bản thân chính là đao, máu thịt cũng là binh khí.  

Sát Thân đao, đại thành! Cuối cùng bố trí của Ninh Dạ cũng phát huy tác dụng, Lạc Cầu Chân đã phải e ngại khi muốn bắt y.  

Nhưng rõ ràng lòng e ngại của hắn còn chưa đủ lớn!  

Vì vậy Ninh Dạ nói: “Doãn Thiên Chiếu bảo Lý Vân Kim giả trang thành mình, Thường Vũ Yên không biết. Kết quả không ngờ Lý Vân Kim lại dùng thân phận của Doãn Thiên Chiếu làm chuyện tốt với Thường Vũ Yên.”  

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Cầu Chân kinh hãi.  

Hắn lập tức ý thức được mục đích của Ninh Dạ khi nói lời này, đứng bật dậy: “Ngươi hãm hại ta?”  

Ninh Dạ cũng chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm vào Lạc Cầu Chân nói: “Chấp sự muốn bắt ta à? Không thành vấn đề, ta hoanh nghênh ngươi quan sát ta mọi nơi mọi lúc. Nhưng nếu không có chứng cớ gì đã tùy tiện bắt người, vậy ngươi phải cẩn thận. Bây giờ ngươi cũng là người biết bí mật này, một khi ta bị tóm, bí mật này lan truyền... Ngươi biết hậu quả rồi đấy.”  

Khốn kiếp!  

Lạc Cầu Chân tức tới nổ phổi.  

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta biết chấp sự muốn lập công, ta có thể hiểu được. Nhưng ta thật sự không muốn tới Giám Sát đường, Đó là nơi nào chắc chấp sự còn hiểu rõ hơn ta, người nào đi vào, lúc ra cũng hóa quỷ mất rồi. Chuyện vu oan giá họa đổi trắng thay đen có phải lạ lùng gì đâu. Ninh Dạ tự hỏi lòng mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hắc Bạch thần cung, nhưng chấp sự cố tình nghi ngờ, ta cũng hết cách. Chỉ hy vọng chấp sự có thể tiếp tục xử sự công bằng. Nếu sau này ngươi nắm được bằng chứng phạm tội của ta, vậy ngươi cứ trực tiếp ra tay với ta là được, Ninh Dạ tuyệt đối không nói hai lời miễn đừng có làm mấy trò vu oan giá họa nhắm vào ta là được.”  

Nói xong đã khoát tay áo một cái, ra hiệu tiễn khách.  

Lạc Cầu Chân hít một hơi dài: “Được, được lắm, làm tốt lắm! Ninh Dạ, nếu ngươi đã luôn miệng nói mình vô tội, vậy ta rửa mắt chờ xem.”  

Nói xong hắn phất tay áo đi ra cửa.  

Bây giờ hắn thật sự thấy hối hận, nên trực tiếp ra tay bắt lấy Ninh Dạ từ sớm, dùng nghiêm hình tra hỏi.  

——————————————————  

“Tên này đã nhắm thẳng vào ngươi rồi.”  

Sau khi về phòng lại thấy Thiên Cơ thở dài nói.  

“Không sao, vốn dĩ hắn có định bỏ qua cho ta đâu.” Ninh Dạ cười lạnh: “Vấn đề lớn nhất của Lạc Cầu Chân chính là hắn còn tư tâm. Có tư tâm thì sẽ không mạo hiểm bắt ta. Nhưng hắn không ngờ được, thời gian càng kéo dài, hắn càng khó mà động được vào ta.”  

“Ngươi định gây dựng danh tiếng trong Hắc Bạch thần cung?” Thiên Cơ hiểu ý của y.  

“Do hắn ép thôi.” Ninh Dạ trả lời.  

Trước đâu Ninh Dạ quyết tâm kín tiếng, cố gắng xử lý mọi chuyện trong bóng tối.  

Nhưng Lạc Cầu Chân nghi ngờ y, khiến Ninh Dạ không thể không hành động công khai, vì chỉ có thể hiện mới có thể bảo vệ bản thân mình.  

Thời gian dần dần trôi qua, lòng nghi ngờ của Lạc Cầu Chân đối với Ninh Dạ sẽ càng lúc càng lớn, mà thứ duy nhất bảo vệ được Ninh Dạ là thực lực và địa vị của bản thân y. Qua đó Lạc Cầu Chân cũng sẽ phát hiện, càng lúc hắn càng không thể động vào Ninh Dạ.  

Cảm giác đó chắc không dễ chịu gì.  

“Đúng rồi, bây giờ Cố Tiêu Tiêu ra sao rồi?” Ninh Dạ hỏi.  

“Tư chất của cô nhóc này không tệ, Thiên Cơ tâm pháp đã tới tầng ba, Vô Cực đạo đã tiểu thành, tiến bộ còn nhanh hơn ta.”  

Lúc nói câu này giọng điệu của Thiên Cơ hơi ghen tị.  

Nó cũng học pháp thuật trên Thiên Cơ lục nhưng có lẽ vì không phải nhân loại nên tiến bộ có hạn, ngược lại thuật độn thổ càng lúc càng thuần thục, khi giao chiến thì năng lực chiến đấu vẫn rất bình thường nhưng bản lĩnh chạy trốn đã tới mức lô hỏa thuần thanh.  

“Vậy thì tốt.” Ninh Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu cô nhóc ấy đã làm được, cũng đã đến lúc nên thu xếp chuyện kia cho cô nàng.”  

————————————  

Những ngày tiếp theo, Ninh Dạ tiếp tục tu luyện, vừa tiêu hóa Thất Sát đao cương mà Trương Liệt Cuồng cho y, vừa tìm đường đột phá phù chú lục phẩm.  

Nhưng cho dù có Bạch Chu phù bút, muốn chế tạo được phù chú lục phẩm vẫn không phải chuyện dễ.  

Ninh Dạ mất hai tháng rốt cuộc mới chế được một tấm phù chú lục phẩm, tỷ lệ thành công thấp tới mức phát tức.  

Nhưng Ninh Dạ chẳng hề gấp gáp, có tấm thứ nhất thì sẽ có tấm thứ hai, thành công nối tiếp nhau thì tỷ lệ chế tạo thành công phù chú lục phẩm của Ninh Dạ cũng dần dần tăng cường.  

Nhưng một khi Ninh Dạ còn dựa vào Bạch Chu phù bút để chế tạo được phù chú lục phẩm, xét rõ ra thì y vẫn chưa phải phù sư lục phẩm.  

Đối với Ninh Dạ thì chuyện này quả là gánh nặng đường xa.  

Ngược lại, Sát Thân đao của y tiến bộ rất rõ rệt.  

Sau khi hấp thu Thất Sát đao ý của Trương Liệt Cuồng và Liệt Dương kiếm ý của Minh Tứ Dã, uy lực Sát Thân đao của Ninh Dạ đã tăng cường rõ rệt.  

Hôm nay, Ninh Dạ đang tu luyện trong sân, trong đầu lại nghĩ tới tai ương khiến Thiên Cơ môn bị hủy diệt. Y thi triển Khi Thiên thuật, không ngừng thôi miên bản thân, chỉ cảm thấy trước mắt đều là kẻ thù, sát ý trong lòng như bão táp, cảm giác đau buồn càng đậm, sát ý càng mạnh.  

Xoạt!  

Ninh Dạ đột nhiên bổ một chưởng xuống, chém lên tảng đá lớn trước mặt. Tảng đá kia bị chém thành hai nửa nhẵn thính, rốt cuộc thời khắc này Sát Thân đao đã có một chút uy lực của pháp đao, thoát khỏi khuôn khổ của võ, bước vào tầng thứ của linh.  

Sát Tâm đại thành, không đâu không dám chém, không e ngại trời đất.  

Sát Thân đại thành, bản thân chính là đao, máu thịt cũng là binh khí.  

Sát Thân đao, đại thành!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.