Chương trước
Chương sau
Sau chuyện Vương Sâm, tuy Hắc Bạch thần cung lại xảy ra vài vụ án nhưng không khó khăn như lần trước nữa.  

Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân khá tiếc nuối, lại bắt đầu nhớ nhung Ninh Dạ.  

Lạc Cầu Chân thích những vụ án khó khăn, nhưng điều kiện là hắn có thể phá được.  

Nếu vụ án quá khó khăn, không phá được, vậy không còn là khiêu chiến nữa mà là sỉ nhục.  

Vì vậy Lạc Cầu Chân rất hy vọng Ninh Dạ lại làm thêm chút chuyện để mình tóm được nhược điểm sau đó phá án. Khổ nỗi thời gian này Ninh Dạ ngoan ngoãn như con mèo con, ngoại trừ vụ án Cố gia ra, y không có bất cứ hành động gì. Ngược lại Phó Đông Lưu rất tán thưởng Ninh Dạ, cho rằng người này có tiềm lực nhận chức ở Giám Sát đường.  

Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân cảm thấy nực cười, nếu Ninh Dạ tới Giám Sát Đường, chẳng phải y sẽ trở thành đồng sự đồng nghiệp với mình ư? Đúng là thú vị.  

Nhưng có thách y cũng chẳng dám làm đâu nhỉ?  

Lúc này Lạc Cầu Chân đang suy nghĩ, lại nghe bên ngoài có tiếng lẩm bẩm: “Chấp sự, Ninh Dạ cầu kiến?”  

Ninh Dạ?  

Sao y lại tới đây?  

Lạc Cầu Chân ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Cho hắn vào.”  

Ninh Dạ bước vào Giám Sát đường, cúi người nói: “Xin chào chấp sự.”  

Lạc Cầu Chân nhìn y đầy hứng thú, đầu tiên bảo y ngồi xuống, cho người dâng trà rồi mới cười nói: “Sao ngươi lại tới tìm ta?”  

Ninh Dạ đáp: “Trước đây không lâu Ninh Dạ nghe nói phó đường chủ định bảo ta gia nhập Giám Sát đường, vì vậy ta tới đây hỏi chấp sự một chút, có chuyện này không? Nếu có thì có phải ý của chấp sự không?”  

Hả?  

Lạc Cầu Chân đã nổi hứng thú, lại nhìn sắc mặt của Ninh Dạ, rõ ràng không có ý tốt, hắn cười nói: “Gia nhập Giám Sát đường? Ngươi nghe đâu ra tin này thế?”  

Ninh Dạ lạnh nhạt đáp: “Những đệ tử chấp sự phái tới theo dõi ta làm việc không tập trung như chấp sự. Rảnh rỗi thì nói chuyện linh tinh, ta nghe thấy.”  

Một lũ khốn kiếp, rác rưởi!  

Lạc Cầu Chân mắng thầm.  

Bảo bọn chúng quan sát Ninh Dạ là để chúng nó thu thập tin tức, chúng nó thì hay rồi, lại đi đưa tin cho Ninh Dạ, tuy không phải tin tức gì ghê gớm.  

Lạc Cầu Chân không muốn đi tìm chứng cứ, chuyện này mà có hỏi chắc cũng chả ai nhận.  

Hắn đành nói: “Gia nhập Giám Sát đường là chuyện tốt, sao vẻ mặt Ninh sư đệ lại như đang hỏi tội vậy?”  

Ninh Dạ nói: “Vậy phải xem ở cùng ai đã. Ta biết Lạc chấp sự nghi ngờ ta, ta cũng không trách chấp sự, dù sao cũng đúng là chuyện hôm đó có nhiều điểm khó mà nói rõ được, vì vậy ngươi sai người giám sát ta thì cũng thôi. Nhưng ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi thì thật sự quá đáng rồi? Hay là ngươi cảm thấy chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nhìn ra vấn đề trên người ta?”  

Nghe nói như vậy, Lạc Cầu Chân càng vui vẻ: “Nếu ngươi không có vấn đề gì thì cần gì phải căng thẳng?’  

“Ngày nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm vào, ngươi có thấy dễ chịu không? Ta biết suy nghĩ của Lạc chấp sự rồi, chẳng qua là muốn quan sát hành vi hàng ngày của ta để tìm ra sơ hở. Đáng tiếc, ngươi không phải bạn bè lâu năm với ta, cho dù quan sát chắc cũng chẳng thấy được điều gì, sao phải lãng phí thời gian? Ngươi muốn quan sát ta thì cứ nhìn đi, Ninh Dạ ta không thẹn với trời đất, không sợ ngươi thăm dò. Thế nhưng ta còn phải tu luyện, phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi là làm lỡ việc tu hành của ta, việc này ta không đồng ý.”  

Lạc Cầu Chân khoan thai tựa lưng vào ghế dựa ở đằng sau: “Hóa ra là vậy, không phải ngươi tức giận vì bị giám thị mà tức giận vì chuyện này làm lỡ dở việc tu hành của ngươi?”  

“Đúng vậy.” Ninh Dạ nghiêm túc trả lời: “Kính mong Lạc chấp sự, sau này đừng dùng mấy thủ đoạn gian xảo như vậy nữa, có chuyện gì thì cứ thoải mái làm đi.”  

Y chắp tay với Lạc Cầu Chân nói: “Nói đến đây đã hết lời, Ninh Dạ xin cáo từ.”  

Nói xong cứ thế rời khỏi Giám Sát đường.  

Nhìn Ninh Dạ đi khỏi, lửa giận lại bùng lên trong lòng Lạc Cầu Chân.  

Ninh Dạ đang cảnh cáo hắn ư?  

Y là thứ gì mà đòi cảnh cáo mình?  

Lửa giận của Lạc Cầu Chân bùng lên, cảm thấy khó chịu như nuốt cả trăm con ruồi.  

Hắn càng tức giận, sắc mặt lại càng bình tĩnh.  

Cầm hồ sơ lên đọc một lượt, trong đầu đã lóe lên vô số suy nghĩ.  

Đúng lúc này, một tập hồ sơ bên tay khiến hắn chú ý: “Thường Vũ Yên muốn tới Tây hà, Giám Sát đường chú ý bảo vệ?”  

Đọc kỹ hồ sơ, Lạc Cầu Chân đột nhiên cười âm trầm: “Hóa ra là vậy. Xem ra rút cuộc cấp trên cũng không nhịn nổi nữa. Tốt lắm, tốt lắm!” Sau chuyện Vương Sâm, tuy Hắc Bạch thần cung lại xảy ra vài vụ án nhưng không khó khăn như lần trước nữa.  

Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân khá tiếc nuối, lại bắt đầu nhớ nhung Ninh Dạ.  

Lạc Cầu Chân thích những vụ án khó khăn, nhưng điều kiện là hắn có thể phá được.  

Nếu vụ án quá khó khăn, không phá được, vậy không còn là khiêu chiến nữa mà là sỉ nhục.  

Vì vậy Lạc Cầu Chân rất hy vọng Ninh Dạ lại làm thêm chút chuyện để mình tóm được nhược điểm sau đó phá án. Khổ nỗi thời gian này Ninh Dạ ngoan ngoãn như con mèo con, ngoại trừ vụ án Cố gia ra, y không có bất cứ hành động gì. Ngược lại Phó Đông Lưu rất tán thưởng Ninh Dạ, cho rằng người này có tiềm lực nhận chức ở Giám Sát đường.  

Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân cảm thấy nực cười, nếu Ninh Dạ tới Giám Sát Đường, chẳng phải y sẽ trở thành đồng sự đồng nghiệp với mình ư? Đúng là thú vị.  

Nhưng có thách y cũng chẳng dám làm đâu nhỉ?  

Lúc này Lạc Cầu Chân đang suy nghĩ, lại nghe bên ngoài có tiếng lẩm bẩm: “Chấp sự, Ninh Dạ cầu kiến?”  

Ninh Dạ?  

Sao y lại tới đây?  

Lạc Cầu Chân ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Cho hắn vào.”  

Ninh Dạ bước vào Giám Sát đường, cúi người nói: “Xin chào chấp sự.”  

Lạc Cầu Chân nhìn y đầy hứng thú, đầu tiên bảo y ngồi xuống, cho người dâng trà rồi mới cười nói: “Sao ngươi lại tới tìm ta?”  

Ninh Dạ đáp: “Trước đây không lâu Ninh Dạ nghe nói phó đường chủ định bảo ta gia nhập Giám Sát đường, vì vậy ta tới đây hỏi chấp sự một chút, có chuyện này không? Nếu có thì có phải ý của chấp sự không?”  

Hả?  

Lạc Cầu Chân đã nổi hứng thú, lại nhìn sắc mặt của Ninh Dạ, rõ ràng không có ý tốt, hắn cười nói: “Gia nhập Giám Sát đường? Ngươi nghe đâu ra tin này thế?”  

Ninh Dạ lạnh nhạt đáp: “Những đệ tử chấp sự phái tới theo dõi ta làm việc không tập trung như chấp sự. Rảnh rỗi thì nói chuyện linh tinh, ta nghe thấy.”  

Một lũ khốn kiếp, rác rưởi!  

Lạc Cầu Chân mắng thầm.  

Bảo bọn chúng quan sát Ninh Dạ là để chúng nó thu thập tin tức, chúng nó thì hay rồi, lại đi đưa tin cho Ninh Dạ, tuy không phải tin tức gì ghê gớm.  

Lạc Cầu Chân không muốn đi tìm chứng cứ, chuyện này mà có hỏi chắc cũng chả ai nhận.  

Hắn đành nói: “Gia nhập Giám Sát đường là chuyện tốt, sao vẻ mặt Ninh sư đệ lại như đang hỏi tội vậy?”  

Ninh Dạ nói: “Vậy phải xem ở cùng ai đã. Ta biết Lạc chấp sự nghi ngờ ta, ta cũng không trách chấp sự, dù sao cũng đúng là chuyện hôm đó có nhiều điểm khó mà nói rõ được, vì vậy ngươi sai người giám sát ta thì cũng thôi. Nhưng ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi thì thật sự quá đáng rồi? Hay là ngươi cảm thấy chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nhìn ra vấn đề trên người ta?”  

Nghe nói như vậy, Lạc Cầu Chân càng vui vẻ: “Nếu ngươi không có vấn đề gì thì cần gì phải căng thẳng?’  

“Ngày nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm vào, ngươi có thấy dễ chịu không? Ta biết suy nghĩ của Lạc chấp sự rồi, chẳng qua là muốn quan sát hành vi hàng ngày của ta để tìm ra sơ hở. Đáng tiếc, ngươi không phải bạn bè lâu năm với ta, cho dù quan sát chắc cũng chẳng thấy được điều gì, sao phải lãng phí thời gian? Ngươi muốn quan sát ta thì cứ nhìn đi, Ninh Dạ ta không thẹn với trời đất, không sợ ngươi thăm dò. Thế nhưng ta còn phải tu luyện, phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, ngươi điều ta tới bên cạnh ngươi là làm lỡ việc tu hành của ta, việc này ta không đồng ý.”  

Lạc Cầu Chân khoan thai tựa lưng vào ghế dựa ở đằng sau: “Hóa ra là vậy, không phải ngươi tức giận vì bị giám thị mà tức giận vì chuyện này làm lỡ dở việc tu hành của ngươi?”  

“Đúng vậy.” Ninh Dạ nghiêm túc trả lời: “Kính mong Lạc chấp sự, sau này đừng dùng mấy thủ đoạn gian xảo như vậy nữa, có chuyện gì thì cứ thoải mái làm đi.”  

Y chắp tay với Lạc Cầu Chân nói: “Nói đến đây đã hết lời, Ninh Dạ xin cáo từ.”  

Nói xong cứ thế rời khỏi Giám Sát đường.  

Nhìn Ninh Dạ đi khỏi, lửa giận lại bùng lên trong lòng Lạc Cầu Chân.  

Ninh Dạ đang cảnh cáo hắn ư?  

Y là thứ gì mà đòi cảnh cáo mình?  

Lửa giận của Lạc Cầu Chân bùng lên, cảm thấy khó chịu như nuốt cả trăm con ruồi.  

Hắn càng tức giận, sắc mặt lại càng bình tĩnh.  

Cầm hồ sơ lên đọc một lượt, trong đầu đã lóe lên vô số suy nghĩ.  

Đúng lúc này, một tập hồ sơ bên tay khiến hắn chú ý: “Thường Vũ Yên muốn tới Tây hà, Giám Sát đường chú ý bảo vệ?”  

Đọc kỹ hồ sơ, Lạc Cầu Chân đột nhiên cười âm trầm: “Hóa ra là vậy. Xem ra rút cuộc cấp trên cũng không nhịn nổi nữa. Tốt lắm, tốt lắm!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.