*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vận công một chu thiên, Cố Tiêu Tiêu thở ra một luồng trọc khí, đứng thẳng người dậy, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc: “Không tệ, tiểu nha đầu tiến bộ rất nhanh, bây giờ ngươi đã chính thức là Tàng Tượng sơ kỳ.”
‘Sư phụ?” Nghe nói như vậy, Cố Tiêu Tiêu rất vui vẻ.
Nhìn bốn phía xung quanh nhưng vẫn không thấy bất cứ bóng người nào, gương mặt cô lại xụ xuống.
“Sao vậy?” Thiên Cơ hỏi.
Cố Tiêu Tiêu vò vạt áo: “Sư phụ còn không chịu hiện thân gặp mặt, đồ nhi không vui.”
Thiên Cơ bèn mỉm cười quái dị: “Đừng vội, đừng vội. Thân phận của ta mẫn cảm, không tiện gặp người khác, ngươi biết mà.”
“Biết rồi, con sẽ không nói với người ngoài. Nhưng sư phụ không thể tránh mặt mãi được, phải không? Vạn nhất tương lai có ngày con gặp người trên đường nhưng lại không biết người, chẳng phải bất kính lắm sao?” Cố Tiêu Tiêu làm nũng, đáng tiếc không thấy được người đang nói chuyện với mình, vẻ yêu kiều của cô cũng chẳng tác dụng gì.
Thiên Cơ lại cười vài tiếng: “Tới khi tu vi của ngươi hợp cách, sẽ có lúc gặp mặt. Đúng rồi, bây giờ cuộc sống của ngươi có gặp khó khăn gì không?”
“Còn may.” Cố Tiêu Tiêu trả lời: “Các bô lão trong gia tộc chia cho mẹ con chúng con ruộng vườn này, cho chút bạc và đồng ruộng, tuy không giàu có nhưng không vấn đề gì, ít nhất không phải lo chuyện cơm áo.”
Sau khi trả lời câu này, Cố Tiêu Tiêu đột nhiên nhận ra điều gì, con mắt lấp lánh: “Ơ? Chẳng phải sư phụ không biết tình hình của con à? Sao lại hỏi câu này?”
Thiên Cơ đờ ra.
Cố Tiêu Tiêu đã cười hì hì: “Người không hỏi vì mình, có phải hỏi thay Ninh công tử không? Ninh công tử đến rồi à?”
Thiên Cơ hừ một tiếng: “Ngoan ngoãn tu hành đi, đừng nghĩ linh tinh.”
Cố Tiêu Tiêu lại gọi vài tiếng, thấy không ai trả lời, biết sư phụ đã đi, đành thẫn thờ thở dài một tiếng.
Bên ngoài trang viên.
Ninh Dạ nhìn Cố Tiêu Tiêu, mỉm cười thỏa mãn: “Có thể phát hiện manh mối chỉ trong một câu nói, cô gái này cũng thông minh đấy. Chẳng trách tu luyện Thiên Cơ tâm pháp tới tầng hai nhanh như vậy, thiên phú cũng tốt.”
Vốn y chỉ định tùy tiện nhận một đệ tử, truyền thụ y bát Thiên Cơ môn, không ngờ lại là một tiểu thiên tài.
Thiên Cơ cũng nói: “Đúng là cô gái này không tệ, có lẽ không bao lâu nữa cô ấy sẽ trở thành trợ thủ tốt cho ngươi.”
Nhưng Ninh Dạ lại do dự: “Chuyện ta đang làm quá mức nguy hiểm. Nếu có thể, đừng kéo cô ấy vào thì hơn. Nếu có ngày ta làm hỏng chết, chết trận, giữ lại cô ấy thì ít nhất cũng lưu lại mồi lửa cho Thiên Cơ môn.”
Thiên Cơ hừ một tiếng: “Ngươi lúc nào cũng thế, chuyện gì cũng ôm vào người,. Ngươi nghĩ làm vậy là chịu trách nhiệm chứ không hiểu đây là tước đoạt cơ hội lựa chọn của người khác. Cô gái này được ngươi rửa oan, lại có thể bước lên con đường tiên đạo, đây là cơ hội bao nhiêu người cầu còn chẳng được. Đây là may mắn của cô ấy, còn nguy hiểm là thứ mà vận mệnh đưa đẩy ứng với vận may. Ngươi cưỡng ép bảo vệ e rằng ngược lại chặt đứt con đường của cô ấy. Thiên đạo cũng có nhân quả, nếu không trả giá, lấy đâu ra thu hoạch? Huống chi nếu cô ấy không cống hiến gì cho Thiên Cơ môn thì làm sao tính là đệ tử Thiên Cơ môn được?”
Ninh Dạ nghe vậy ngạc nhiên: “Vậy nếu chuyện này khiến cô ấy mất mạng thì sao?”
Thiên Cơ bèn nói: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn rõ sinh tử ư? Đối với phàm nhân thì sinh tử là chuyện bình thường. Cho dù không bước vào tiên đồ, chẳng lẽ làm phàm nhân lại an toàn à?”
Thiên Cơ nói xong câu này, Ninh Dạ không khỏi nhớ lại cảnh ngộ của người dân ở Cổ Tuyền trấn, y thở dài một tiếng: “Ngươi nói đúng, cuối cùng vẫn do ta tự cho là đúng. Nhưng bây giờ thực lực của cô ấy còn thấp, tạm thời không có tác dụng gì...”
“Chẳng phải ngươi mới Tàng Tượng sơ kỳ đã hạ độc gi ết chết hơn trăm đệ tử Hắc Bạch thần cung rồi à?” Thiên Cơ hỏi ngược lại.
“Đâu thể so sánh được? Ít nhất ta còn có kinh nghiệm tu hành ba năm.”
“Nếu ta nhớ không sai, khi ngươi còn ở Thiên Cơ môn cũng dùng cảnh giới Tàng Tượng diệt trừ một tên ma môn cảnh giới Hoa Luân?”
Ninh Dạ bất đắc dĩ: “... Đúng là ta cho ngươi biết quá nhiều rồi.”
Thiên Cơ cất tiếng cười kỳ quái: “Dạ dày chứa được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm. Nếu ngươi không chịu tìm chút chuyện cho cô gái này làm, ngược lại cô ấy sẽ nghĩ ngươi coi cô ấy như người ngoài.”
“Nói cũng đúng, nhưng ngươi cảm thấy bây giờ ta có thể tìm việc gì cho cô ấy làm?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vận công một chu thiên, Cố Tiêu Tiêu thở ra một luồng trọc khí, đứng thẳng người dậy, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc: “Không tệ, tiểu nha đầu tiến bộ rất nhanh, bây giờ ngươi đã chính thức là Tàng Tượng sơ kỳ.”
‘Sư phụ?” Nghe nói như vậy, Cố Tiêu Tiêu rất vui vẻ.
Nhìn bốn phía xung quanh nhưng vẫn không thấy bất cứ bóng người nào, gương mặt cô lại xụ xuống.
“Sao vậy?” Thiên Cơ hỏi.
Cố Tiêu Tiêu vò vạt áo: “Sư phụ còn không chịu hiện thân gặp mặt, đồ nhi không vui.”
Thiên Cơ bèn mỉm cười quái dị: “Đừng vội, đừng vội. Thân phận của ta mẫn cảm, không tiện gặp người khác, ngươi biết mà.”
“Biết rồi, con sẽ không nói với người ngoài. Nhưng sư phụ không thể tránh mặt mãi được, phải không? Vạn nhất tương lai có ngày con gặp người trên đường nhưng lại không biết người, chẳng phải bất kính lắm sao?” Cố Tiêu Tiêu làm nũng, đáng tiếc không thấy được người đang nói chuyện với mình, vẻ yêu kiều của cô cũng chẳng tác dụng gì.
Thiên Cơ lại cười vài tiếng: “Tới khi tu vi của ngươi hợp cách, sẽ có lúc gặp mặt. Đúng rồi, bây giờ cuộc sống của ngươi có gặp khó khăn gì không?”
“Còn may.” Cố Tiêu Tiêu trả lời: “Các bô lão trong gia tộc chia cho mẹ con chúng con ruộng vườn này, cho chút bạc và đồng ruộng, tuy không giàu có nhưng không vấn đề gì, ít nhất không phải lo chuyện cơm áo.”
Sau khi trả lời câu này, Cố Tiêu Tiêu đột nhiên nhận ra điều gì, con mắt lấp lánh: “Ơ? Chẳng phải sư phụ không biết tình hình của con à? Sao lại hỏi câu này?”
Thiên Cơ đờ ra.
Cố Tiêu Tiêu đã cười hì hì: “Người không hỏi vì mình, có phải hỏi thay Ninh công tử không? Ninh công tử đến rồi à?”
Thiên Cơ hừ một tiếng: “Ngoan ngoãn tu hành đi, đừng nghĩ linh tinh.”
Cố Tiêu Tiêu lại gọi vài tiếng, thấy không ai trả lời, biết sư phụ đã đi, đành thẫn thờ thở dài một tiếng.
Bên ngoài trang viên.
Ninh Dạ nhìn Cố Tiêu Tiêu, mỉm cười thỏa mãn: “Có thể phát hiện manh mối chỉ trong một câu nói, cô gái này cũng thông minh đấy. Chẳng trách tu luyện Thiên Cơ tâm pháp tới tầng hai nhanh như vậy, thiên phú cũng tốt.”
Vốn y chỉ định tùy tiện nhận một đệ tử, truyền thụ y bát Thiên Cơ môn, không ngờ lại là một tiểu thiên tài.
Thiên Cơ cũng nói: “Đúng là cô gái này không tệ, có lẽ không bao lâu nữa cô ấy sẽ trở thành trợ thủ tốt cho ngươi.”
Nhưng Ninh Dạ lại do dự: “Chuyện ta đang làm quá mức nguy hiểm. Nếu có thể, đừng kéo cô ấy vào thì hơn. Nếu có ngày ta làm hỏng chết, chết trận, giữ lại cô ấy thì ít nhất cũng lưu lại mồi lửa cho Thiên Cơ môn.”
Thiên Cơ hừ một tiếng: “Ngươi lúc nào cũng thế, chuyện gì cũng ôm vào người,. Ngươi nghĩ làm vậy là chịu trách nhiệm chứ không hiểu đây là tước đoạt cơ hội lựa chọn của người khác. Cô gái này được ngươi rửa oan, lại có thể bước lên con đường tiên đạo, đây là cơ hội bao nhiêu người cầu còn chẳng được. Đây là may mắn của cô ấy, còn nguy hiểm là thứ mà vận mệnh đưa đẩy ứng với vận may. Ngươi cưỡng ép bảo vệ e rằng ngược lại chặt đứt con đường của cô ấy. Thiên đạo cũng có nhân quả, nếu không trả giá, lấy đâu ra thu hoạch? Huống chi nếu cô ấy không cống hiến gì cho Thiên Cơ môn thì làm sao tính là đệ tử Thiên Cơ môn được?”
Ninh Dạ nghe vậy ngạc nhiên: “Vậy nếu chuyện này khiến cô ấy mất mạng thì sao?”
Thiên Cơ bèn nói: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn rõ sinh tử ư? Đối với phàm nhân thì sinh tử là chuyện bình thường. Cho dù không bước vào tiên đồ, chẳng lẽ làm phàm nhân lại an toàn à?”
Thiên Cơ nói xong câu này, Ninh Dạ không khỏi nhớ lại cảnh ngộ của người dân ở Cổ Tuyền trấn, y thở dài một tiếng: “Ngươi nói đúng, cuối cùng vẫn do ta tự cho là đúng. Nhưng bây giờ thực lực của cô ấy còn thấp, tạm thời không có tác dụng gì...”
“Chẳng phải ngươi mới Tàng Tượng sơ kỳ đã hạ độc gi ết chết hơn trăm đệ tử Hắc Bạch thần cung rồi à?” Thiên Cơ hỏi ngược lại.
“Đâu thể so sánh được? Ít nhất ta còn có kinh nghiệm tu hành ba năm.”
“Nếu ta nhớ không sai, khi ngươi còn ở Thiên Cơ môn cũng dùng cảnh giới Tàng Tượng diệt trừ một tên ma môn cảnh giới Hoa Luân?”
Ninh Dạ bất đắc dĩ: “... Đúng là ta cho ngươi biết quá nhiều rồi.”
Thiên Cơ cất tiếng cười kỳ quái: “Dạ dày chứa được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm. Nếu ngươi không chịu tìm chút chuyện cho cô gái này làm, ngược lại cô ấy sẽ nghĩ ngươi coi cô ấy như người ngoài.”
“Nói cũng đúng, nhưng ngươi cảm thấy bây giờ ta có thể tìm việc gì cho cô ấy làm?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]