Chương trước
Chương sau
Cố phủ nằm tại Chấp Tử thành.  

Nửa canh giờ sau.  

Khi Ninh Dạ đi tới nhà họ Cố, bầu không khí bên trong đang âu sầu ảm đạm, bi thương thê lương, vì người của Cố Phủ đang để tang, vây quanh một quan tài ở chính giữa khóc lóc như mưa.  

Sau khi báo thân phận, một cô gái mặc áo trắng dẫn Ninh Dạ vào trong: “Cố Tiêu Tiêu tham kiến tiên trưởng.”  

“Ngươi là con gái của Cố Duyên Bình?” Ninh Dạ vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.  

“Vâng. Hai vị này là huynh trưởng của ta, Cố Nhất Hiên, Cố Nhất Chí.” Cố Tiêu Tiêu chỉ hai người mặc áo trắng bên cạnh, gương mặt hai người này rất giống nhau, chắc là huynh đệ sinh đôi.  

Cố Duyên Bình có hai con trai một con gái, chính là ba người trước mắt, ngoài ra còn có một thê hai thiếp, cũng đồng thời tham kiến Ninh Dạ.  

Chuyện khiến Ninh Dạ chú ý nhất là tiểu thiếp thứ ba của Cố Duyên Bình, người phụ nữ tên là Lâm Nhược Nhi.  

Ngay khi thấy cô ta, Ninh Dạ cảm thụ được một chút địch ý khó hiểu.  

Ồ? Đúng là thú vị.  

Tuy Ninh Dạ dồn tinh lực vào Khi Thiên thuật, thời gian tu luyện Tiệt Thiên thuật không nhiều nhưng rõ ràng Lâm Nhược Nhi này cũng chẳng phải người mạnh mẽ đến đâu, vì vậy Ninh Dạ vẫn cảm nhận được một chút địch ý tới từ đối phương.  

Không tệ, không tệ.  

Tiệt Thiên thuật thật sự rất hữu dụng, có thể quan sát huyền bí, tra rõ ngay gian, đúng là pháp thuật huyền diệu.  

Trong lòng đã có tính toán nhưng bề ngoài Ninh Dạ vẫn không hề đổi sắc, lên tiếng nói: “Mở quan tài ra để ta kiểm tra thi thể.”  

Người của Cố gia không dám phản đối, đã mở quan tài ra.  

Cố Duyên Bình bên trong quan tài như một thi thể bị đốt cháy khét lẹt.  

Ninh Dạ vung tay một cái, cắt thi thể Cố Duyên Bình ra, chứng kiến nội tạng đã cháy khô.  

Quả nhiên ngọn lửa này không phải đốt cháy từ bên ngoài mà bùng lên từ trong cơ thể Cố Duyên Bình.  

Đây chính là thủ đoạn của ma môn.  

Ma môn vốn giỏi nhất là điều khiển lửa, ma hỏa công tâm, thường khiến người ta tự bốc cháy, quả thật khó lòng phòng bị.  

Nhưng theo tình hình trước mắt, rõ ràng thủ đoạn ma hỏa còn rất kém, chắc là người mới học, tu vi cũng không cao. Nếu là ma hỏa cường đại, thi thể đã bị đốt thành tro bụi, đâu còn toàn thây như vậy được.  

Đây cũng là lý do vì sao Kim Chấn Lương chỉ phát nhiệm vụ cho đệ tử Tàng Tượng.  

Nhưng lúc này Ninh Dạ quan sát cẩn thận thi thể, vẫn phát hiện có điểm không đúng.  

Y vươn tay vào quan tài, cậy hàm răng của Cố Duyên Bình, kiểm tra cẩn thận một lúc rồi ồ khẽ một tiếng.  

Vài người của Cố gia lo lắng nhìn y, Ninh Dạ suy nghĩ nhưng không nói gì, chỉ khép miệng Cố Duyên Bình lại nói: “Phòng ngủ của Cố Duyên Bình ở đâu? Dẫn ta tới xem thử.”  

Cố Tiêu Tiêu đang định dẫn y đi, lại nghe sau lưng có tiếng người: “Đây là Cố phủ à? Chúng ta muốn kiểm tra thi thể.”  

Có chuyện gì vậy?  

Ninh Dạ quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa lớn của Cố phủ lại có hai người xuất hiện.  

Người cầm đầu vác một thanh kiếm lớn, trên kiếm còn buộc dải lụa hồng, cứ như trên lưng hắn không phải kiếm mà là thanh ngũ hoàn đại khảm đao, bên cạnh người này còn một kẻ khác, chính là Lữ Dực, đang cười âm hiểm với mình.  

Thấy Lữ Dực, Ninh Dạ đã hiểu.  

Tên này tới trả thù rồi.  

Lúc này, Lữ Dực cúi đầu nhỏ giọng nói với nam tử cầm thanh kiếm lớn kia vài câu, người kia đã đi tới: “Ngươi chính là Ninh Dạ?”  

Ninh Dạ gật đầu: “Là ta.”  

“Chính ngươi đã nói Khổng Triều Thăng ta chỉ có vậy, ba năm mới chỉ sáu tầng, không phải thiên tài mà là rác rưởi?”  

Ô, tội danh này lớn nhỉ.  

Ninh Dạ nhìn Lữ Dực, lại quay sang nhìn Khổng Triêu Thăng: “Khổng sư huynh là đệ tử của Toái Tâm Nhân Ma đúng không?”  

Hả? Khổng Triêu Thăng ngạc nhiên.  

Ninh Dạ đã nói: “Toái Tâm Nhân Ma - Lôi Vô Tâm, tu luyện Xá Thân đạo, Toái Tâm pháp. Môn thần thông này trước khó sau dễ, vì vậy có cách nói mười năm không xuất quan. Khổng sư huynh có thể tu luyện tới tâm pháp tầng thứ sáu trong vòng ba năm đã là thiên phú cao siêu rồi, sao sư đệ lại tùy tiện chỉ trích cho được, vậy chẳng phải kéo cả Toái Tâm Nhân Ma vào à?”  

Khổng Triêu Thăng nghe y nói có lý, quay đầu lại nhìn Lữ Dực.  

Lữ Dực không ngờ Ninh Dạ lại hiểu rõ tình hình đại năng tại Hắc Bạch thần cung như vậy trực tiếp vạch rõ đặc điểm công pháp của Khổng Triêu Thăng, lập tức ngơ ngác.  

Thấy hắn như vậy, Khổng Triêu Thăng biết Lữ Dực nói năng linh tinh vu oan cho Ninh Dạ.  

Bốp!  

Khổng Triêu Thăng đã tát cho Lữ Dực một cái.  

Lữ Dực kêu oan: “Sư huynh, đúng là ta muốn đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh, nhưng hắn không chịu giao.”  

Khổng Triêu Thăng đã quay sang Ninh Dạ: “Chuyện này có thật không?”  

Ninh Dạ mỉm cười: “Hắn không nói là đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh.”  

“Vậy bây giờ hắn đã nói.”  

Ninh Dạ khẽ nhíu mày, ý ngươi là muốn ta từ bỏ nhiệm vụ này, giao cho ngươi? Như vậy có quá đáng lắm không? Cố phủ nằm tại Chấp Tử thành.  

Nửa canh giờ sau.  

Khi Ninh Dạ đi tới nhà họ Cố, bầu không khí bên trong đang âu sầu ảm đạm, bi thương thê lương, vì người của Cố Phủ đang để tang, vây quanh một quan tài ở chính giữa khóc lóc như mưa.  

Sau khi báo thân phận, một cô gái mặc áo trắng dẫn Ninh Dạ vào trong: “Cố Tiêu Tiêu tham kiến tiên trưởng.”  

“Ngươi là con gái của Cố Duyên Bình?” Ninh Dạ vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.  

“Vâng. Hai vị này là huynh trưởng của ta, Cố Nhất Hiên, Cố Nhất Chí.” Cố Tiêu Tiêu chỉ hai người mặc áo trắng bên cạnh, gương mặt hai người này rất giống nhau, chắc là huynh đệ sinh đôi.  

Cố Duyên Bình có hai con trai một con gái, chính là ba người trước mắt, ngoài ra còn có một thê hai thiếp, cũng đồng thời tham kiến Ninh Dạ.  

Chuyện khiến Ninh Dạ chú ý nhất là tiểu thiếp thứ ba của Cố Duyên Bình, người phụ nữ tên là Lâm Nhược Nhi.  

Ngay khi thấy cô ta, Ninh Dạ cảm thụ được một chút địch ý khó hiểu.  

Ồ? Đúng là thú vị.  

Tuy Ninh Dạ dồn tinh lực vào Khi Thiên thuật, thời gian tu luyện Tiệt Thiên thuật không nhiều nhưng rõ ràng Lâm Nhược Nhi này cũng chẳng phải người mạnh mẽ đến đâu, vì vậy Ninh Dạ vẫn cảm nhận được một chút địch ý tới từ đối phương.  

Không tệ, không tệ.  

Tiệt Thiên thuật thật sự rất hữu dụng, có thể quan sát huyền bí, tra rõ ngay gian, đúng là pháp thuật huyền diệu.  

Trong lòng đã có tính toán nhưng bề ngoài Ninh Dạ vẫn không hề đổi sắc, lên tiếng nói: “Mở quan tài ra để ta kiểm tra thi thể.”  

Người của Cố gia không dám phản đối, đã mở quan tài ra.  

Cố Duyên Bình bên trong quan tài như một thi thể bị đốt cháy khét lẹt.  

Ninh Dạ vung tay một cái, cắt thi thể Cố Duyên Bình ra, chứng kiến nội tạng đã cháy khô.  

Quả nhiên ngọn lửa này không phải đốt cháy từ bên ngoài mà bùng lên từ trong cơ thể Cố Duyên Bình.  

Đây chính là thủ đoạn của ma môn.  

Ma môn vốn giỏi nhất là điều khiển lửa, ma hỏa công tâm, thường khiến người ta tự bốc cháy, quả thật khó lòng phòng bị.  

Nhưng theo tình hình trước mắt, rõ ràng thủ đoạn ma hỏa còn rất kém, chắc là người mới học, tu vi cũng không cao. Nếu là ma hỏa cường đại, thi thể đã bị đốt thành tro bụi, đâu còn toàn thây như vậy được.  

Đây cũng là lý do vì sao Kim Chấn Lương chỉ phát nhiệm vụ cho đệ tử Tàng Tượng.  

Nhưng lúc này Ninh Dạ quan sát cẩn thận thi thể, vẫn phát hiện có điểm không đúng.  

Y vươn tay vào quan tài, cậy hàm răng của Cố Duyên Bình, kiểm tra cẩn thận một lúc rồi ồ khẽ một tiếng.  

Vài người của Cố gia lo lắng nhìn y, Ninh Dạ suy nghĩ nhưng không nói gì, chỉ khép miệng Cố Duyên Bình lại nói: “Phòng ngủ của Cố Duyên Bình ở đâu? Dẫn ta tới xem thử.”  

Cố Tiêu Tiêu đang định dẫn y đi, lại nghe sau lưng có tiếng người: “Đây là Cố phủ à? Chúng ta muốn kiểm tra thi thể.”  

Có chuyện gì vậy?  

Ninh Dạ quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa lớn của Cố phủ lại có hai người xuất hiện.  

Người cầm đầu vác một thanh kiếm lớn, trên kiếm còn buộc dải lụa hồng, cứ như trên lưng hắn không phải kiếm mà là thanh ngũ hoàn đại khảm đao, bên cạnh người này còn một kẻ khác, chính là Lữ Dực, đang cười âm hiểm với mình.  

Thấy Lữ Dực, Ninh Dạ đã hiểu.  

Tên này tới trả thù rồi.  

Lúc này, Lữ Dực cúi đầu nhỏ giọng nói với nam tử cầm thanh kiếm lớn kia vài câu, người kia đã đi tới: “Ngươi chính là Ninh Dạ?”  

Ninh Dạ gật đầu: “Là ta.”  

“Chính ngươi đã nói Khổng Triều Thăng ta chỉ có vậy, ba năm mới chỉ sáu tầng, không phải thiên tài mà là rác rưởi?”  

Ô, tội danh này lớn nhỉ.  

Ninh Dạ nhìn Lữ Dực, lại quay sang nhìn Khổng Triêu Thăng: “Khổng sư huynh là đệ tử của Toái Tâm Nhân Ma đúng không?”  

Hả? Khổng Triêu Thăng ngạc nhiên.  

Ninh Dạ đã nói: “Toái Tâm Nhân Ma - Lôi Vô Tâm, tu luyện Xá Thân đạo, Toái Tâm pháp. Môn thần thông này trước khó sau dễ, vì vậy có cách nói mười năm không xuất quan. Khổng sư huynh có thể tu luyện tới tâm pháp tầng thứ sáu trong vòng ba năm đã là thiên phú cao siêu rồi, sao sư đệ lại tùy tiện chỉ trích cho được, vậy chẳng phải kéo cả Toái Tâm Nhân Ma vào à?”  

Khổng Triêu Thăng nghe y nói có lý, quay đầu lại nhìn Lữ Dực.  

Lữ Dực không ngờ Ninh Dạ lại hiểu rõ tình hình đại năng tại Hắc Bạch thần cung như vậy trực tiếp vạch rõ đặc điểm công pháp của Khổng Triêu Thăng, lập tức ngơ ngác.  

Thấy hắn như vậy, Khổng Triêu Thăng biết Lữ Dực nói năng linh tinh vu oan cho Ninh Dạ.  

Bốp!  

Khổng Triêu Thăng đã tát cho Lữ Dực một cái.  

Lữ Dực kêu oan: “Sư huynh, đúng là ta muốn đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh, nhưng hắn không chịu giao.”  

Khổng Triêu Thăng đã quay sang Ninh Dạ: “Chuyện này có thật không?”  

Ninh Dạ mỉm cười: “Hắn không nói là đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh.”  

“Vậy bây giờ hắn đã nói.”  

Ninh Dạ khẽ nhíu mày, ý ngươi là muốn ta từ bỏ nhiệm vụ này, giao cho ngươi? Như vậy có quá đáng lắm không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.