*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì vậy Ninh Dạ thích cờ cũng không phải ngoại lệ.
Trì Vãn Ngưng nghe hắn nói vậy, bàn tay vung khẽ, một bàn cờ xếp được bày ra: “Nếu thế, hay là ta và ngươi đánh một ván cờ.”
Ninh Dạ nghe vậy mỉm cười nói: “Hóa ra tiên tử cũng là cao thủ trong đạo này.”
“Không đến mức cao thủ, chẳng qua đã là người trong Hắc Bạch thần cung cho dù không tinh thông đánh cờ cũng cần biết một chút.” Nói xong chẳng hề khách khí, nhặt một quân cờ đen, đặt xuống.
Ninh Dạ bèn cầm quân trắng đánh theo cô, hai người cứ thế đặt liên tiếp ngươi một quân, ta một quân.
Hứa Ngạn Văn không được mời, rốt cuộc cũng cảm thấy kỳ quái - hôm nay Trì Vãn Ngưng có vẻ rất hứng thú với Ninh Dạ.
Nhưng tướng mạo của Ninh Dạ bày ngay đó, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều.
Hắn bèn nhìn hai người cứ ngươi một quân ta một quân, giao chiến với nhau, chỉ chớp mắt sau đã thành thế cục giằng co, xem ra khó phân cao thấp.
Hứa Ngạn Văn cười nói: “Văn Ngưng không sở trường về đánh cờ. Ninh Dạ, ngươi dùng sở trường đánh sở đoản mà vẫn không thắng được, đúng là mất mặt.”
Ninh Dạ cười nói: “Thua dưới tay tiên tử, không tính là mất mặt.”
Trì Vãn Ngưng lại nói: “Hứa sư huynh nói câu này sai rồi, Ninh sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-dien/3682916/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.