Chương trước
Chương sau
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Trì Vãn Ngưng đột nhiên cười phá lên.  

Ninh Dạ biết vì sao cô lại cười: “Nghĩ xong rồi?”  

“Ừ.” Trì Vãn Ngưng gật đầu, lau giọt lệ trên khóe mắt: “Ngươi đã biết hết chuyện của ta rồi. Nếu ngươi muốn hại ta thì dù sao cũng đã hại. Hơn nữa hoàn cảnh bây giờ của ta hoàn toàn không cần hãm hại, tự mình còn khó giữ nữa là. Sự xuất hiện của ngươi chính là cọng cỏ cứu mạng của ta, bất luận ra sao, ta cũng nên nắm lấy mới đúng, sao lại nghi thần nghi quỷ, chẳng lẽ chỉ vì ngươi không lộ mặt mà không tin ngươi?”  

“Ngươi hiểu đạo lý này là được rồi.”  

“Thôi, nói xem ngươi muốn gì đi?” Trì Vãn Ngưng hỏi: “Ngươi sẽ không giúp ta mà không có nguyên nhân, đúng không? Ninh Dạ!”  

Nghe vậy Ninh Dạ vẫn không xuất hiện, chỉ nói: “Dưới chân ngươi có một cái hộp.”  

Trì Vãn Ngưng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện một cái hộp ngọc.  

Mở hộp ra phát hiện trong đó có một số hạt cát lấp lánh.  

Nguyệt Ảnh Hàn Sa.  

“Đây là cái gì?” Trì Vãn Ngưng lấy làm khó hiểu.  

Ninh Dạ trả lời: “Ngươi không cần để ý đây là gì, ta muốn ngươi mang thứ này tới Thiên Nguyên phong, Hắc Bạch cung, Tứ Phương điện, Tàng Binh cốc, nói chung là cố ý rải một số tinh sa vào những nơi quan trọng là được.”  

Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta là ai? Liệu ta có thể tùy ý chạy tới rồi động tay động chân ở mấy chỗ đó không?”  

Nhưng nơi Ninh Dạ nói tới hầu hết đều là trọng địa của Hắc Bạch thần cung.  

Dẫu là Trì Vãn Ngưng cũng khó mà đi tới.  

Ninh Dạ nói: “Đương nhiên ngươi không thể tới nhiều nơi như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ cách, vẫn có thể tới một hai chỗ.”  

“Đầu tiên ngươi phải nói cho ta biết, đây là cái gì?”  

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có thứ này, ta có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đó.”  

Trì Vãn Ngưng giật nảy mình.  

Nhưng cô lập tức lắc đầu: “Không ổn, mỗi khi Hắc Bạch thần cung tổ chức họp mật chắc chắn sẽ sử dụng pháp thuật che giấu, thủ đoạn này của ngươi chưa chắc đã giấu được bọn họ.”  

“Sảnh chính không được thì trong điện phụ. Đặt ở những lối đi, hành lang, những nơi trông thì không quan trọng nhưng buộc phải đi qua, nếu họ trò chuyện sẽ phát hiện ra được.”  

Trì Vãn Ngưng nghe vậy lập tức thấy khả thi.  

Những vị đại năng kia xưa nay đã quen tiêu dao, sau khi họp mặt đi ra, đa số sẽ trò chuyện linh tinh, tuy chưa chắc lần nào cũng nhắc tới đề tài chính, nhưng chỉ cần nắm được đôi ba câu nói, chắc sẽ biết được khá nhiều bí mật.  

Mà những nơi như hàng lang, lối đi, thường không bị kiểm tra nghiêm ngặt.  

Ninh Dạ lại nói: “Nếu nắm giữ hành tung của Thanh Mộc Lão Tổ, không khéo còn có thể mượn tay những môn phái khác, diệt trừ mục tiêu.”  

Thân thể yêu kiều của Trì Vãn Ngưng chấn động: “Hóa ra chuyện Mộc Lưu trấn là do ngươi gây ra?”  

Ninh Dạ không hề phủ nhận: “Bây giờ ngươi tin ta có thể đối phó được bọn chúng chưa?”  

Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Cho dù nắm giữ hành tung, Yên Vũ lâu cũng sẽ không giết Thanh Mộc Lão Tổ.”  

“Yên Vũ lâu sẽ không nhưng môn phái khác sẽ, ví dụ như Mộc Khôi tông.”  

Ánh mắt Trì Vãn Ngưng lấp lánh: “Ngươi là người của Mộc Khôi tông?”  

“Nói đúng hơn, Mộc Khôi tông là người của ta.”  

————————————  

“Làm vậy có mạo hiểm quá không?”  

Trong căn nhà, Thiên Cơ xoa đầu nói: “Ngươi và cô nàng Trì Vãn Ngưng này mới gặp nhau ba lần đã bại lộ thân phận rồi.”  

Ninh Dạ trả lời: “Trì Vãn Ngưng cũng không dám chắc.”  

“Còn nói không dám chắc. Chỉ có ngươi mới có thể tiếp cận cô ta, đưa tin cho cô ta, cũng chi có ngươi tiếp xúc với hòn giả sơn đấy.” Thiên Cơ nhảy cẫng lên nói.  

Ninh Dạ cười nói: “Thế thì sao? Trì Vãn Ngưng là cô gái thông minh nhưng chính vì thông minh nên cô ta sẽ không phán đoán ngay mà sẽ suy nghĩ càng nhiều. Ví dụ như vì sao ta lại dễ dàng lưu lại manh mối như vậy? Có phải cố ý thay đổi mục tiêu không? Cô ta càng nghĩ nhiều thì càng không dám xác nhận, chỉ có thể thăm dò liên tục mà thôi.”  

“Nhưng dù sao ngươi cũng là kẻ đó, cô ta tiếp xúc với ngươi nhiều thì càng nhận định chính xác hơn.”  

“Vậy nếu có một ngày, người trong bóng tối tiếp xúc với cô ta, thể hiện năng lực không cần tiếp xúc với đối phương cũng có thể đưa tin thì sao? Cô ta còn nghi ngờ tiếp không?”  

Thiên Cơ im lặng.  

Sau khi suy nghĩ, nó hỏi: “Ngươi có thủ đoạn như vậy không?”  

“Bây giờ thì không nhưng sau này sẽ có.” Ninh Dạ trả lời.  

Không cần tiếp xúc cũng có thể đưa tin, đúng là có cách làm được như vậy.  

Phương pháp đơn giản nhất chính là sử dụng cơ quan.  

Thực ra bây giờ Ninh Dạ cũng có thể làm được, nhưng muốn bố trí cơ quan bên cạnh Trì Vãn Ngưng, y vẫn cần tiếp xúc với nơi đó trước, tạm thời không cần làm việc tốn công như vậy. Còn cách thức cao minh hơn thì cũng cần thực lực Ninh Dạ tăng cao hơn. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Trì Vãn Ngưng đột nhiên cười phá lên.  

Ninh Dạ biết vì sao cô lại cười: “Nghĩ xong rồi?”  

“Ừ.” Trì Vãn Ngưng gật đầu, lau giọt lệ trên khóe mắt: “Ngươi đã biết hết chuyện của ta rồi. Nếu ngươi muốn hại ta thì dù sao cũng đã hại. Hơn nữa hoàn cảnh bây giờ của ta hoàn toàn không cần hãm hại, tự mình còn khó giữ nữa là. Sự xuất hiện của ngươi chính là cọng cỏ cứu mạng của ta, bất luận ra sao, ta cũng nên nắm lấy mới đúng, sao lại nghi thần nghi quỷ, chẳng lẽ chỉ vì ngươi không lộ mặt mà không tin ngươi?”  

“Ngươi hiểu đạo lý này là được rồi.”  

“Thôi, nói xem ngươi muốn gì đi?” Trì Vãn Ngưng hỏi: “Ngươi sẽ không giúp ta mà không có nguyên nhân, đúng không? Ninh Dạ!”  

Nghe vậy Ninh Dạ vẫn không xuất hiện, chỉ nói: “Dưới chân ngươi có một cái hộp.”  

Trì Vãn Ngưng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện một cái hộp ngọc.  

Mở hộp ra phát hiện trong đó có một số hạt cát lấp lánh.  

Nguyệt Ảnh Hàn Sa.  

“Đây là cái gì?” Trì Vãn Ngưng lấy làm khó hiểu.  

Ninh Dạ trả lời: “Ngươi không cần để ý đây là gì, ta muốn ngươi mang thứ này tới Thiên Nguyên phong, Hắc Bạch cung, Tứ Phương điện, Tàng Binh cốc, nói chung là cố ý rải một số tinh sa vào những nơi quan trọng là được.”  

Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta là ai? Liệu ta có thể tùy ý chạy tới rồi động tay động chân ở mấy chỗ đó không?”  

Nhưng nơi Ninh Dạ nói tới hầu hết đều là trọng địa của Hắc Bạch thần cung.  

Dẫu là Trì Vãn Ngưng cũng khó mà đi tới.  

Ninh Dạ nói: “Đương nhiên ngươi không thể tới nhiều nơi như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ cách, vẫn có thể tới một hai chỗ.”  

“Đầu tiên ngươi phải nói cho ta biết, đây là cái gì?”  

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có thứ này, ta có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đó.”  

Trì Vãn Ngưng giật nảy mình.  

Nhưng cô lập tức lắc đầu: “Không ổn, mỗi khi Hắc Bạch thần cung tổ chức họp mật chắc chắn sẽ sử dụng pháp thuật che giấu, thủ đoạn này của ngươi chưa chắc đã giấu được bọn họ.”  

“Sảnh chính không được thì trong điện phụ. Đặt ở những lối đi, hành lang, những nơi trông thì không quan trọng nhưng buộc phải đi qua, nếu họ trò chuyện sẽ phát hiện ra được.”  

Trì Vãn Ngưng nghe vậy lập tức thấy khả thi.  

Những vị đại năng kia xưa nay đã quen tiêu dao, sau khi họp mặt đi ra, đa số sẽ trò chuyện linh tinh, tuy chưa chắc lần nào cũng nhắc tới đề tài chính, nhưng chỉ cần nắm được đôi ba câu nói, chắc sẽ biết được khá nhiều bí mật.  

Mà những nơi như hàng lang, lối đi, thường không bị kiểm tra nghiêm ngặt.  

Ninh Dạ lại nói: “Nếu nắm giữ hành tung của Thanh Mộc Lão Tổ, không khéo còn có thể mượn tay những môn phái khác, diệt trừ mục tiêu.”  

Thân thể yêu kiều của Trì Vãn Ngưng chấn động: “Hóa ra chuyện Mộc Lưu trấn là do ngươi gây ra?”  

Ninh Dạ không hề phủ nhận: “Bây giờ ngươi tin ta có thể đối phó được bọn chúng chưa?”  

Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Cho dù nắm giữ hành tung, Yên Vũ lâu cũng sẽ không giết Thanh Mộc Lão Tổ.”  

“Yên Vũ lâu sẽ không nhưng môn phái khác sẽ, ví dụ như Mộc Khôi tông.”  

Ánh mắt Trì Vãn Ngưng lấp lánh: “Ngươi là người của Mộc Khôi tông?”  

“Nói đúng hơn, Mộc Khôi tông là người của ta.”  

————————————  

“Làm vậy có mạo hiểm quá không?”  

Trong căn nhà, Thiên Cơ xoa đầu nói: “Ngươi và cô nàng Trì Vãn Ngưng này mới gặp nhau ba lần đã bại lộ thân phận rồi.”  

Ninh Dạ trả lời: “Trì Vãn Ngưng cũng không dám chắc.”  

“Còn nói không dám chắc. Chỉ có ngươi mới có thể tiếp cận cô ta, đưa tin cho cô ta, cũng chi có ngươi tiếp xúc với hòn giả sơn đấy.” Thiên Cơ nhảy cẫng lên nói.  

Ninh Dạ cười nói: “Thế thì sao? Trì Vãn Ngưng là cô gái thông minh nhưng chính vì thông minh nên cô ta sẽ không phán đoán ngay mà sẽ suy nghĩ càng nhiều. Ví dụ như vì sao ta lại dễ dàng lưu lại manh mối như vậy? Có phải cố ý thay đổi mục tiêu không? Cô ta càng nghĩ nhiều thì càng không dám xác nhận, chỉ có thể thăm dò liên tục mà thôi.”  

“Nhưng dù sao ngươi cũng là kẻ đó, cô ta tiếp xúc với ngươi nhiều thì càng nhận định chính xác hơn.”  

“Vậy nếu có một ngày, người trong bóng tối tiếp xúc với cô ta, thể hiện năng lực không cần tiếp xúc với đối phương cũng có thể đưa tin thì sao? Cô ta còn nghi ngờ tiếp không?”  

Thiên Cơ im lặng.  

Sau khi suy nghĩ, nó hỏi: “Ngươi có thủ đoạn như vậy không?”  

“Bây giờ thì không nhưng sau này sẽ có.” Ninh Dạ trả lời.  

Không cần tiếp xúc cũng có thể đưa tin, đúng là có cách làm được như vậy.  

Phương pháp đơn giản nhất chính là sử dụng cơ quan.  

Thực ra bây giờ Ninh Dạ cũng có thể làm được, nhưng muốn bố trí cơ quan bên cạnh Trì Vãn Ngưng, y vẫn cần tiếp xúc với nơi đó trước, tạm thời không cần làm việc tốn công như vậy. Còn cách thức cao minh hơn thì cũng cần thực lực Ninh Dạ tăng cao hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.