Cầm Thuý còn ngồi ở vị trí tối hôm qua, nàng vẫn đàn khúc hôm qua, hết thảy đều như chưa bao giờ phát sinh.
Dung Văn Thanh dẫn theo Mục Hồng Giác đến nghe khúc, Tống Trác tiến vào liền đi thẳng đến bàn rượu, hắn si mê rượu ở Hưng Hồng Lâu.
Thời gian trôi qua từng chút một, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến thanh âm nam nữ vui cười, cùng tiếng đàn triền miên, đan vào nhau tạo thành thứ tạp âm ồn ào, làm cho người ta càng nghe càng phiền.
Phiền muộn, đến tột cùng là vì người bên ngoài, hay bởi vì người đánh đàn trong phòng?
"Cầm nghệ của cô nương quả thật phi phàm, khó trách nhận được sự khích lệ của Bá Du." Mục Hồng Giác vì thời gian cấp bách, còn chưa nghe được hết một khúc đã dẫn đầu mở miệng: "Cầm nghệ như vậy, chỉ có danh sư mới có thể dạy dỗ nên, Đông Mạt có cầm sư tên Nhạc Khang, người này cầm nghệ tinh thông, đương thời không người có thể sánh bằng. Hắn từng là nhạc sư thủ tịch cao quý của cung đình Mục triều ta. Suốt đời này, hắn chỉ nhận một người đệ tử."
Cầm Thuý dừng tay đánh đàn, nàng nhìn đôi tay mình, hai bàn tay thật sự rất đẹp, rất thích hợp tấu cổ cầm. Năm đó ánh mắt đầu tiên sư phụ nhìn thấy nàng, chính vì đôi tay này, liền không thể không thu nàng làm đồ đệ.
Nàng liều mạng sống, liều mạng che chở đôi tay này, mà nay lại ngay cả cổ cầm tứ khúc cũng không thể đàn tấu, thật châm chọc biết bao!
"Nếu Nhạc Khang cầm sư ở dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-de-nhat-te-tuong/938312/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.