Công nguyên năm 516, năm Văn Thành thứ mười một, Dung Văn Thanh quạnh quẽ đón năm mới.
Tuy nói những người đưa lễ đến Dung phủ sắp san bằng ngạch cửa, nhưng Dung Văn Thanh vẫn cảm thấy lẻ loi.
Nguyên nhân của sự cô đơn đó là do không có ai bồi Dung Văn Thanh đón Tết. Đầy tớ trong phủ còn cha mẹ tỷ đệ, đều về nhà mừng năm mới, Dung phủ to như vậy, vào thời khắc đón giao thừa, chỉ có vài chú mèo nhỏ ở bên cạnh nàng.
Mục Hồng Giác qua đêm ở trong hoàng cung, nàng muốn bồi phụ hoàng và Hoàng thái hậu, cùng với tám mươi tuổi hạc Thái hoàng thái hậu.
Nhìn pháo hoa rực sáng trên trời, Dung Văn Thanh nghĩ, có phải Mục Hồng Giác cũng đang xem? Cùng nàng ngắm pháo hoa?
"Đại nhân, hoàng cung đã đốt pháo hoa xong, giờ Tí đã qua, không bằng nghỉ ngơi đi?" Gia đình Đào Liễu sớm không còn mấy ai, cho dù có, thân là mật thám thân phận cao nhất bên người Dung Văn Thanh, nàng cũng không thể trở về.
Dung Văn Thanh đáp nhẹ một tiếng, phất tay bảo nàng lui ra.
Đóng cửa lại, xung quanh một mảnh yên tĩnh, không còn ồn ào như vừa rồi.
"Cổ nhân trí tuệ không tồi, pháo hoa không hề kém thời hiện đại, thật là đẹp!" Nguyệt Bán bay tới giường chuẩn bị ngủ, nó thấy Dung Văn Thanh không chút động tĩnh, rất nghi hoặc. "Không buồn ngủ à? Cũng đúng, ngươi không cần đi thăm viếng, sáng mồng một cũng không có thân thích đến cửa, không cần dậy sớm."
Trát tâm a, lão Thiết.
Dung Văn Thanh trừng Nguyệt Bán, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-de-nhat-te-tuong/938303/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.