Có lẽ hoàng tộc Mục gia thích ăn chua là do di truyền, cho dù không phải rất thích ăn, ít nhất cũng có thể ăn, sau này chanh từ ngoại quốc truyền vào Mục triều, các thành viên hoàng tộc đều ăn mà mặt không hề đổi sắc.
Thật lợi hại.
<Mục triều ký sự> do quan viên viết sử của Tư Tông Bộ ghi chép, một Hoàng đế một quyển, Mục triều khai quốc đến nay, có sáu mươi lăm vị Hoàng đế, sáu mươi bốn quyển đã được ký lục.
<Mục triều ký sự> đời sau lưu truyền tổng cộng hai trăm mười một quyển, không hoàng triều nào có thể trường thọ như Mục triều.
Liên tục thống trị một ngàn năm, nếu không phải mười Hoàng đế cuối cùng của Mục triều lục tục đào vong, Mục triều sẽ không diệt.
Sáng sớm hôm sau, đề mục cho thơ từ và sách luận được giao đến tay Dung Văn Thanh, về thơ từ nằm trong dự kiến của Dung Văn Thanh, gần đến Trung thu, quả nhiên là muốn viết mấy câu thơ liên quan đến Trung thu.
Về sách luận lại làm Dung Văn Thanh giật nảy cả người.
"Văn Thành năm thứ tám, Nam Lâm Trấn ở Quý Lâm xảy ra dịch bệnh, lúc đầu ba người ho nhẹ, bất quá sau một ngày, nửa trấn nhiễm bệnh. Tri huyện hạ lệnh phong toả Nam Lâm Trấn, dâng sớ thỉnh y sư."
Ba năm trước, Nam Lâm Trấn ở Quý Lâm bùng nổ ôn dịch sao? Dung Văn Thanh cẩn thận ngẫm nghĩ, chưa từng nghe qua tiếng gió nào.
Quý Lâm và Mục Châu cách nhau hai trăm dặm, cự ly gần như vậy, không có đạo lý thông tin ba năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-de-nhat-te-tuong/241417/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.