Trác Hùng và Tra Nghiêm Vân nhìn thấy Nghị Siêu đang rảo chân chạy như điên, ngẩn người ra một chút rồi cũng lập tức chạy sát theo. Vừa qua khỏi vị trí khúc cua, phía sau vang lên một tiếng động thật lớn, cái quan tài cuối cùng rốt cục cũng được mở ra.
Ba người giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nào còn có thời gian dừng lại? Dù phía sau có Tôn Ngộ Không thật thì bây giờ cũng chẳng có tâm tình lên xin chữ ký, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Nghị Siêu là người thứ nhất đến được vị trí thông với miệng giếng, cậu ta dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên phía trên. Sợi dây ba người dùng để leo xuống giờ này đã biến mất. Nghị Siêu lục lọi khắp cả bốn phía, ngoại trừ những tảng đá trơn trượt ra, không có gì cả.
Tra Nghiêm Vân cùng Trác Hùng trước sau chạy tới, nhìn về phía cái giếng cổ, Tra Nghiêm Vân đỏ mắt hỏi Nghị Siêu: "Sợi dây đâu rồi?"
Trong ánh mắt của Trác Hùng giờ chỉ còn lại tro tàn của tuyệt vọng, dù có dùng tay không để leo lên cũng không thể, bởi vì cái giếng này có hình phễu, phía dưới được đào ra thành một khoảng lớn, phía trên thì thẳng như cổ chai. Cậu ta cũng lên tiếng: "Trước khi xuống giếng tôi đã buộc một đầu dây thật chặt vào cây tùng cổ bên cạnh giếng, nhất định là có người đã chặt đứt hoặc kéo sợi dây lên rồi."
Ba người giờ phút này giống như quả cầu da bị xì hơi. Đây là đường ra duy nhất, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chinh-dao-nhan/2487557/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.