Trác Hùng sợ tới mức thất thần, cũng may được Tra Nghiêm Vân cảnh tỉnh, vội vàng cõng Hà Nghị Siêu chạy thật nhanh.
Hai người cõng theo Hà Nghị Siêu đã hôn mê, gần như dùng hết tốc lực chạy tới căn nhà đã nấp khi trước, lúc này mới yên tâm. Tra Nghiêm Vân nhìn sắc mặt Nghị Siêu tái mét, tay chân lạnh như băng nên ghé tai nghe thử một chút thấy nhịp tim vẫn ổn định. Lúc này Trác Hùng nghiêng người Hà Nghị Siêu, dùng đùi mình ấn xuống bụng cậu ta vài lần, Nghị Siêu lúc này mới phun hết nước ra ngoài. Mấy phút sau Hà Nghị Siêu mới tỉnh lại, nhìn hai người đang mệt mỏi ở bên cạnh, dùng hết khí lực khoát khoát tay, tỏ ý mình không sao.
Cả ba người đứng lên, nhìn cái giếng cứ tiếp tục phun nước như vậy. Mãi tận khoảng một nén nhang sau, nước giếng mời ngừng phun trào, ánh trăng cũng gần như biến mất, lỗ hổng kia cũng dần dần khép lại! Tiếp theo chính là mưa như trút nước.
Trong căn nhà rách nát cũng bắt đầu bị thấm dột, Tra Nghiêm Vân bảo Trác Hùng đốt một đống lửa và chiếu cố cho Nghị Siêu, còn hắn xách đèn xông ra ngoài tiếp tục tìm kiếm tung tích của hai người lão Vương. Không biết họ có xảy ra chuyện gì không? Tra Nghiêm Vân vất vả một hồi mới tới được chỗ cái giếng, lúc này trên mặt đất hỗn độn ngoài dấu chân và bùn còn có một cái kẹp tóc màu hồng. Tra Nghiêm Vân nhặt nó lên, vẩy sạch nước bùn, trong lòng căng thẳng. Hắn nắm cái kẹp tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chinh-dao-nhan/2487527/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.