Tra Nghiêm Vân muốn ngẩng đầu nhìn lại vị trí của sao trên trời, nhưng phát hiện trên cao tối đến mức nhìn chẳng rõ. Rõ ràng buổi sáng nay nắng chiếu rất mạnh, tại sao buổi tối lại không có sao cơ chứ?
Trác Hùng cũng ngẩng đầu nhìn theo Tra Nghiêm Vân, chiếc đèn đội trên đầu cũng chiếu thẳng lên trời, chỉ thấy một khoảng không trắng xóa. Thì ra là buổi tối ở đây có sương mù, nhưng độ dày chỉ khoảng mấy thước, có lẽ cũng giống với sương mù lúc sáng sớm.
Cái cảm giác mất mát trong lòng Tra Nghiêm Vân càng ngày càng mạnh, cách xây dựng thôn này nhất định có vấn đề, từ trên cao nhìn theo góc độ nào cũng không thể thấy được toàn bộ thôn, buổi tối muốn dựa vào sao trời phân biệt phương hướng thì lại bị mây mù che khuất. Nơi này từ đầu tới giờ luôn ở sau một bức màn thần bí, khiến người ta có một cảm giác "không biết bản thân trong núi nào, chỉ biết ta ở trong núi mà thôi."
Nhưng mà hiện tại cũng không thể suy nghĩ để giải thích cho mấy chuyện đó được, nếu lão Vương và Lãnh Di Nhiên đang gặp phải nguy hiểm, chắc chắn tối nay ba người phải vào thôn, tìm được đáp án. Bất kể là thú, người hay là quỷ, đều phải biết được nguyên do.
Trước khi lên đường, hai người Trác Hùng và Hà Nghị Siêu đã chuẩn bị đầy đủ đạn dược, lại đem theo cả một số vật phẩm cần thiết. Tra Nghiêm Vân lại cho hai người mỗi người một lá Thiên Sư phù, nếu có cảm giác khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chinh-dao-nhan/2487521/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.