Nguồn thiếu chương cập nhật sauĐộ nhạy cảm trong khảo cổ của lão Vương cũng không khác với cảm giác vủa Tra Nghiêm Vân với thế giới bên kia, Hà Nghị Siêu thì quay ra khoác vai Trác Hùng hỏi: "Chiến hữu, mấy lời vừa rồi của cậu đều là thật? Không thể nói lung tung được đâu nhé."
Trác Hùng vỗ ngực đảm bảo: "Lão nhà ta nói vậy, làm sao mà giả được."
Lão Vương đã không kềm chế được tâm tình của mình, lên tiếng hỏi: "Việc này không nên chậm trễ, Nghiêm Vân, cậu thấy thế nào?"
Tra Nghiêm Vân từ tốn nói: "Ngày mai chúng ta vào thôn đó thử xem. Trác Hùng, đường tới thôn đó đi như thế nào, cậu còn nhớ không?"
Trác Hùng đáp: "Thời điểm tôi với cha rời khỏi thôn thì còn nhỏ, sau đó cũng không trở về, nhưng mà ngày mai tới hỏi cha tôi là biết. Nếu mọi người muốn tới đó, tôi có thể đi cùng, cũng tiện đường có thể thăm lại nơi mình sinh ra."
Mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm vài câu, rồi lục tục trở về phòng của mình nghỉ ngơi, chỉ còn lại lão Vương và Tra Nghiêm Vân. Tra Nghiêm Vân nói nhỏ: "Kỳ Phong Sơn, thôn nhỏ. Lão Vương này, anh có nghĩ tới tại sao người trong thôn lại lưu lại lời tổ huấn kéo dài tới cả ngàn năm? Tôi suy đoán có một khả năng, có thể người trong thôn không phải sợ, mà là muốn bảo vệ thứ gì đó trong núi. Thôi chúng ta đi ngủ, ngày mai xem tình hình rồi bàn bạc tiếp."
Hắn dứt lời liền không nói gì nữa, tắt đèn đi ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chinh-dao-nhan/2487515/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.