Dịch: Ly Hạ
***
Lại nói về mọi người trong nhà lúc trước, từ khi Tra Nghiêm Vân và Vương Hâm đi ra khỏi cửa, mọi người cũng đều nghe theo sắp xếp, tắt đèn lên lầu. Tới cả việc trò chuyện lớn tiếng cũng không có, chỉ có Vương phu nhân lo mẹ mình cảm thấy trong lòng khó chịu, nên định để bà ngồi dựa vào phía cửa sổ.
Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại thì đã không thấy Lý bà bà đâu nên lập tức hỏi mọi người xung quanh. Mọi người trong nhà hoảng hồn, liền đi xuống lầu tìm, quả nhiên nghe thấy tiếng Lý bà bà nỉ non trước linh vị: "Ông ơi, ông mau mau chóng chóng trở lại, mang cả tôi theo cùng với. Ông đi rồi, tôi chỉ còn một mình, biết sống thế nào đây..."
Tiếng khóc của Lý bà bà vang lên trong đêm tối yên tĩnh cũng khiến người ta khá sợ hãi, hơn nữa cũng khá thương tâm. Mà vào đêm Thất Đầu, Lý bà bà cứ khóc như vậy không hay, Vương phu nhân lập tức xuống lầu kéo bà lên.
Không biết Lý bà bà do thương tâm quá độ hay là quyết tâm muốn gặp Vương lão gia, lại giữ chặt lấy bàn không buông tay. Dù Vương phu nhân ra sức kéo hay khuyên giải, Lý bà bà vẫn không nhúc nhích. Mọi người trên lầu thấy Tra Nghiêm Vân đã sắp tới gần cửa chính, liền hướng về phía hai người gọi nhỏ: "Hai người mau nhanh lên, đạo sĩ sắp vào nhà rồi, còn ở phía dưới làm gì?"
Tiếng gọi này không chỉ người dưới lầu, mà Tra Nghiêm Vân cũng nghe thấy rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chinh-dao-nhan/2487474/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.