Liên Ngữ Hàm năm nay chỉ mới sáu tuổi, dùng đôi chân nhỏ xíu bước theo Thẩm Dung Dư vô cùng vất vả, mệt nhọc thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nhiễm lên một mạt đỏ ửng, đáng thương lại đáng yêu.
Thẩm Dung Dư đã tận lực đi chậm lại, nhưng tiểu cô nương bước theo vẫn thật miễn cưỡng. Lại đi thêm vài bước, Thẩm Dung Dư rốt cuộc ngừng lại, đưa tay ôm lấy tiểu cô nương, cười nói: “Thôi cứ để ta ôm nhóc vậy”, lại nhìn một lượt trên dưới thân thể nhỏ bé của Liên Ngữ Hàm, trêu ghẹo: “Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nhóc vẫn còn là một đứa nhỏ, chắc không có vấn đề gì ha?”
Liên Ngữ Hàm gật gật đầu, nàng hoàn toàn không quan tâm nam nữ hữu biệt gì đó, không phải tự mình bước đi là được.
Mấy vú già canh giữ ngoài chính phòng vui mừng đến chảy nước mắt, toàn bộ chen chúc lên vây lấy Thẩm Dung Dư. Hắn kinh ngạc lẩm bẩm: “Từ khi nào mà ta lại được hoan nghênh như vậy?”
Liên Ngữ Hàm lặng lẽ nhìn hắn một cái.
Đã sớm có người chạy vào báo tin cho hai lão thái thái, Tần lão phu nhân vội vàng chạy ra cửu, xông lên trước ôm lấy Liên Ngữ Hàm khóc không ngừng: “Bảo bối của ta… Con hù chết tổ mẫu rồi… Có bị va chạm ở đâu không…”
“Ôi chao, tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi.” Thẩm lão thái thái nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt rốt cuộc cũng hiện ra nụ cười, hỏi con trai:“Dung Dư, sao con lại đi cùng Ngữ Hàm vậy? Gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chi-kieu-nu/61502/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.