Giang Nam liễu
Lá nhỏ bóng chưa râm
Mảnh khảnh mầm xanh ai nỡ bẻ
Cành non oanh cũng né ca ngâm
Chờ đến tiết xuân thâm
Tuổi mười bốn
Ôm lòng tỳ bà, đàn
Nhà trên nghịch tiền, nhà dưới trốn
Gặp nhau ngày ấy đã lưu tâm
Huống nữa đến hôm nay
(Vọng Giang Nam – Âu Dương Tu. Nguồn thivien.net )
Tiểu cô nương mười ba tuổi, còn chưa trưởng thành, dung nhan khuynh thành đã lộ rõ. Da như tuyết, khuôn mặt như phù dung, làn thu ba như liễu ven hồ.
Lúc này, tiểu mỹ nhân chọc người thương tiếc đang ngồi nghiêng một bên trên tháp, đôi mày mệt mỏi nhíu lại, khóe mắt còn vương nước mắt chưa khô.
Lòng Lưu Diên đau đến đòi mạng, vẫn cứng giọng trách cứ nàng: “Biết nguyệt tín sắp tới, còn ăn đá bào! Toàn do cha mẹ chiều nàng quá! Đá bào anh đào có ngon đến đâu, đợi mấy ngày nữa ăn không được sao? Nó không mọc chân chạy mất!” Càng nói càng tức giận, phát hiện bát nước gừng đường đỏ trong tay không còn nóng, bưng qua đút nàng đe dọa: “Uống nhanh!”
Tính tình Liên Tam cô nương hư hỏng, nhất là trong thời gian đặc thù này. Thấy Lưu Diên tức giận, nàng khóc, anh anh ô ô ôm gối đầu nhỏ rơi nước mắt, vài giọt nước mắt rơi xuống, cảm thấy mình chịu ủy khuất, giơ gối đầu nhỏ lên đập: “Chàng dám mắng ta!” Mắt đỏ hồng giương nanh múa vuốt, không biết mình đáng yêu nhường nào.
Tâm Lưu Diên mềm nhũn, đâu còn dám lên mặt, mềm giọng dỗ: “Ừ, ta sai ta sai, là ta sai. Nào, tranh thủ nước đường còn ấm uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chi-kieu-nu/3252233/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.