“Nàng… nói như vậy?”
“Dạ.”
Thừa Bình đế vuốt cằm cười cười – tiểu cô nương của hắn nha, bây giờ mới ít tuổi đã thông minh như vậy thật khiến hắn kiêu ngạo. Thấy ám vệ phía dưới vẫn đang đợi lệnh, Lưu Diên trầm ngâm một lát, nói: “Cứ để nàng hả giận chút đi, những thứ khác nói sau!”
Ám vệ phụ trách báo cáo vội vàng đáp ứng, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Lý Ung, hy vọng hắn còn mạng trở về.
“Nếu không tập võ, bây giờ nàng làm gì tiêu khiển?”
Ám vệ dừng một chút, vẫn báo cáo chi tiết: “Gần đây trong lúc rảnh rỗi Huyện chủ thường lôi kéo lão quốc công ra đường, bày sạp bói mệnh đoán chữ.”
“Phốc…” Lưu Diên cười ra tiếng, nửa ngày sau mới dừng lại, phất phất tay cho ám vệ lui xuống.
Ám vệ vô thanh vô thức lui ra, Tổng quản thái giám Trương Phúc rón rén bước vào, bẩm: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
Tâm tình vui sướng khi nãy rớt xuống, ý cười trên mặt biến mất, Lưu Diên lãnh đạm phân phó: “Tuyên.”
Đã mấy ngày Hoàng hậu không được gặp Thừa Bình đế, trước kia cứ mùng một và mười lăm Hoàng thượng đều đến tẩm cung nàng ngồi một chút, tuy không ở lại qua đêm, nhưng ngẫu nhiên cũng ăn bữa cơm cùng nàng, lại hỏi han công khóa của Nhị hoàng tử. Có lẽ vì lần trước nàng bảo Nhị hoàng tử ngâm một bài thơ cho Hoàng thượng nghe. Không ngờ vừa nghe xong sắc mặt Thừa Bình đế lạnh xuống, thiếu chút nữa dọa Nhị hoàng tử khóc, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chi-kieu-nu/3252217/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.