Khi xuống núi, tổ tôn Liên Ngữ Hàm lại đụng phải Yến Hoài Tiên, nhưng hai người vẫn chưa biết thân phận của hắn, còn tưởng là phu tử hoặc học giả trong thư viện.
Hắn thoạt nhìn như cố ý chờ ở bên đường, nhìn thấy đoàn người An quốc công liền tiến đến ôm quyền nói: “Khi trước không biết là quốc công gia và Tam cô nương, có điều mạo phạm, mong hai người lượng thứ.”
Liên Ngữ Hàm có chút nghi ngờ nhìn hắn – người này thoạt nhìn thanh cao, cao ngạo, không giống loại người có thể khom lưng trước quyền quý.
An quốc công không nói gì, đương nhiên có cùng ý tưởng với tiểu tôn nữ, hai người không mở miệng khiến Yến Hoài Tiên có chút lúng túng, giải thích với An quốc công: “Tại hạ Yến Hoài Tiên, khi Dung Dư gửi thư từng nhắc tới ngài và lệnh tôn nữ (cháu gái – nói theo cách trang trọng).”
“Nguyên lai là Yến tiên sinh.” Sắc mặt An quốc công hòa hoãn rất nhiều.
Đôi mắt Liên Ngữ Hàm xoay tròn, giấu đi ý dò xét, khẽ cười nói: “Dung Dư thúc thúc có nói xấu con không?”
Yến Hoài Tiên nghe vậy, lắc đầu cười: “Dung Dư nói cô nương cốt cách thanh kỳ, là hạt giống rất tốt để luyện võ.”
“Ách…” Liên Ngữ Hàm le lưỡi, “Thúc ấy đã từng nói với con như vậy, con còn tưởng thúc ấy đùa!” Không ngờ nàng lại là một kỳ tài võ học, uhm, thảo nào nửa năm nay tiến bộ nhanh như vậy!
An quốc công mỉm cười nhìn tiểu tôn nữ, để mặc nàng như một tiểu đại nhân(bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chi-kieu-nu/3252215/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.