Lục Vũ như đã đoán trước được ông nội sẽ hỏi vậy, sắc mặt không đổi.
“Ông nội, Bạch Chân Chân không phải là bạn gái cháu, cháu chỉ gặp được ở trên đường thôi. Cô ta nói mình đang đi chơi với người ta, chẳng qua nửa đường thì bị xe bỏ lại, người đó vội vàng đi dự tiệc trước, tính lát nữa cho người quay lại đón cô ấy. Cháu thấy thời tiết nóng nực thế nên tiện thể dẫn cô ta theo.”
“Ai đi cùng cô ta?” Lục Chấn Vân hỏi.
“Lưu Hàng.”
Vừa dứt lời, Lục Cẩm Khanh liền đổi sắc mặt: “A Vũ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được!”
Lưu Hàng là con trai của Lục Cẩm Khanh và Lưu Hoa Dương, năm nay hai mươi sáu tuổi.
Lục Vũ mỉm cười: “Cô, thế nào cháu lại nói bậy được, sao cô không hỏi em họ thử xem?”
Lục Cẩm Khanh bỗng quay đầu nhìn Lưu Hàng, trên mặt anh ta rõ ràng có hơi mất tự nhiên.
“A Hàng, thế này là thế nào, làm sao đang yên đang lành cháu lại đem con gái người ta bỏ lại giữa đường thế?” Người nói là mẹ Lục Vũ, bà ta thấy có trò hay, nói dăm ba câu liền đẩy Lưu Hàng lên đầu sóng ngọn gió.
Lục Cẩm Khanh ngoài cười nhưng trong không cười: “Chị dâu, A Hàng nhà mình sao có thể qua lại với cái loại con gái không đứng đắn đó chứ. Người rõ ràng là do A Vũ đưa đến bữa tiệc, muốn nói sao mà chả được!”
Lục Vũ mỉm cười: “Cháu mới đầu cũng nghĩ cô ta muốn kiếm cớ trèo lên Lục gia, không ngờ hỏi mấy vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chi-kieu-nu-mong-khe-trach/84064/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.