“Thầy của cô là vị tiền bối nào?” Chu Mặc Hoài cầm chữ ngắm tới ngắm lui, ngắm đến thích thú.
Anh ta không thể không thừa nhận, chữ viết của đối phương tốt hơn nhiều so với mình.
“Thầy tôi đã tạ thế.” Tang Doanh không trả lời thẳng.
Thượng Quan Nghi từng dạy dỗ cô quả thật đã mất hơn một ngàn năm, sau khi cô tới nơi này đọc sách lịch sử, mới biết được ông già có tính cách quái gở mà quật cường ấy, sau này bị Võ hoàng hậu giết, nhưng đã sinh ra một đứa cháu gái rất nổi tiếng, chính là Thượng Quan Uyển Nhi lần trước cô từng sắm vai.
Ông già Thượng Quan tuy rằng tính khí không tốt, nhưng thư pháp của ông ta có thể nói là số một đương thời, ngay cả hoàng đế cũng thích đến độ không thể rời tay.
Thuở nhỏ, Tang Doanh được ông nội là Đạo Vương rất mực yêu thương, đến cả việc học chữ của cô, cũng là do Đạo Vương đích thân ra mặt mời Thượng Quan Nghi làm thầy dạy, hơn mười năm khổ luyện, quanh năm không nghỉ, không nói đến ngày nay hơn một ngàn năm sau đủ để ăn đứt mọi người, dù là nhìn vào thời điểm đó, thời đại sản sinh biết bao danh gia, trình độ cũng đã rất lợi hại.
Vì vậy cô đương nhiên có đủ năng lực để kiêu hãnh.
Cho dù không còn phủ đệ, không còn tôi tớ, không còn gia thế, cô vẫn là cô.
Chu Mặc Hoài lại tỉ mỉ ngắn nghía lần nữa, cứ cầm mãi bức chữ đó không chịu buông.
Người khác có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chi-kieu-nu-mong-khe-trach/1901918/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.