Trở về từ Canada không lâu, Thanh Phong qua đời.
Cô ra đi thật yên bình, vẻ mặt thư thái như đang ngủ. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dừng trên khuôn mặt khiến thần sắc chị như được phủ lên một lớp màu trong suốt.
Kỳ Phong không khóc trong tang lễ ngày hôm đó, ngược lại, Ân Phỉ Thuần bên cạnh khóc đến thương tâm. Kỷ Vân Phàm yên lặng đứng bên bọn họ không nói một câu. Thế nhưng, trong chính những lúc như thế này, lòng anh lại nhớ tới Tử Phàm.
Lễ tang Tử Phàm năm ấy anh cũng không rơi một giọt nước mắt, thế nhưng nỗi đau khổ ấy thì bám rễ trong lòng.
Nghi thức diễn ra vô cùng đơn giản. Sau khi kết thúc, Kỷ Vân Phàm ôm lấy Kỳ Phong, để cậu dựa đầu vào vai anh rồi nhẹ giọng lẩm bẩm, “Vân Phàm, thiên đường là nới rất hạnh phúc phải không?”
“Đúng vậy, Thanh Phong nhất định sẽ được hạnh phúc.” Nhắm chặt mắt nói, Kỷ Vân Phàm nắm chặt vai vai Kỳ Phong, tầm mắt dừng trên bức ảnh đen trắng ở bia mộ. Khóe môi tươi cười của Thanh Phong khiến cho người ta đau lòng.
“Dọn tới ở với anh đi, em ở một mình sẽ làm anh lo lắng.” Trên đường lái xe về nhà, Kỷ Vân Phàm một tai cầm bánh lái, tay còn lại nắm lấy tay Kỳ Phong.
Từ sau khi tiễn Thanh Phong ra đi, đôi tay kia liền trở nên lạnh lẽo. Kỷ Vân Phàm thậm chí không biết có thể khiến nó trở nên ấm áp lần nữa không.
Kỳ Phong không tiếp lời ngay. Chần chừ một lúc, cậu quay lại nhìn Ân Phỉ Thuần đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chap-chuyen-sung/183200/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.