Phó Dũ bế cậu lên xe của mình, hỏi: “Em ở đâu? Tôi đưa em về.”
Đầu óc Thẩm Kha càng thêm choáng, đôi tay siết chặt, thở dốc nói: “Tôi, bộ dạng hiện tại của tôi, không, không thể trở về.” Cậu cùng với một đám người không quen biết thuê chung một tiểu khu đổ nát dưới tầng hầm, căn phòng 30 mét vuông bày tám cái giường, tất cả đồ đạc đều lộn xộn, nhà vệ sinh phòng tắm đều sử dụng chung, chính là nhà vệ sinh công cộng và phòng tắm công cộng. Bộ dáng hiện tại của cậu, làm sao có thể trở về đây?
“Tiên, tiên sinh,” hiện giờ Thẩm Kha chỉ thấy toàn thân nóng rực, nhưng cậu không tài nào làm ra hành động tự an ủi giống như người khác được, “Phiền ngài, đưa tôi đi khách sạn.”
Trên mặt cậu thanh niên không chỉ đỏ hồng mà trên trán cậu cũng đổ một tầng mồ hôi, tóc mai thấm ướt dính ở trên trán, cả người xụi lơ ngã vào sau ghế, hơi hơi động đậy, nhịn không được mà thở dốc.
Đăng ký phòng khách sạn cần có chứng minh nhân dân, bộ dạng của cậu trai này, chổ nào trên người có thể cất chứng minh nhân dân?
Phó Dũ trực tiếp nói với người tài xế phía trước: “Về nhà.”
“Nhà” của Phó tiên sinh chẳng qua là chổ hắn ở, mà chỗ hắn ở thì lại rải rác ở khắp nơi. Tài xế là người đi theo Phó Dũ nhiều năm, lập tức hiểu ra bây giờ nên đi về nơi gần nhất.
Phó Dũ kéo vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau xuống, sau đó nói với cậu trai còn đang mơ mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-chan-huu-ta/235616/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.