Sáng sớm hôm sau Tiêu Ninh bị đồng hồ báo thức réo ầm ĩ, lúc tỉnh dậy thì chỉ thấy đầu óc quay cuồng, phần eo ở giữa càng muốn bẻ gãy đi luôn. Thường ngày hắn không hay rèn luyện thân thể, cho nên đối với những loại vận động kịch liệt đều không thể nào thích ứng nổi được.
Tối hôm qua về khách sạn, tuy rằng vẫn như thường lệ không nói gì, bất quá, Đan Hải Minh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra tâm tình Tiêu Ninh không tốt, lần này y cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi một câu đã ăn cơm chưa?
Tiêu Ninh trả lời ăn rồi.
Đan Hải Minh gật đầu biểu thị rất tốt.
Sau đó lập tức lôi hắn lăn lên giường.
Thật sự mà nói, Đan Hải Minh hai mươi lăm tuổi chính là thời điểm nhiệt huyết sôi trào, khí huyết cương dương, một khi muốn làm đều sẽ làm Tiêu Ninh đến nhừ tử mới chịu tha, huống hồ Tiêu Ninh ngượng ngùng lại phi thường nghe lời, dáng dấp ôn thuần đáng yêu, thật sự có loại câu nhân vị đạo, nhỏ giọng kêu đau cũng giống y như con mèo nhỏ rên rỉ, móng vuốt ở trong lòng ngực liên tục cào cào, gọi người muốn ăn một lần lại một lần.
Kỳ thực Tiêu Ninh cũng rất hưởng thụ loại hoạt động thân mật này, ít nhất là nửa bộ phận trước… Nhưng bởi vì thể lực của hắn và Đan Hải Minh không cân xứng, sau khi làm xong, mặt sau thật sự có chút không chịu nổi.
Bất quá điều này cũng có chỗ tốt, làm mệt rồi ngủ, không còn tâm tư đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/2363681/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.