Sau khi tan việc, Tiêu Ninh khác thường không lập tức trở về nhà, dứt khoát dạo chợ, vừa tra Baidu vừa mua thức ăn, vốn chuẩn bị nấu một nồi canh vịt bí đao hần lá sen, nhưng thời điểm nhìn thấy mấy quả mướp đắng liền lập tức đổi ý.
Cuối cùng, hắn ôm một túi plastic to đựng mướp đắng, xương sườn cùng những thứ vật liệu nấu ăn phụ trở về nhà.
Bất ngờ chính là Đan Hải Minh còn ở trong nhà hắn, một mình.
Đan Hải Minh vắt ngang nằm trên ghế sa lông, một tay xoa xoa đầu Tiểu Hắc, trên khay trà còn bày đồ uống cùng thức ăn, vô cùng an nhàn. Tiểu Hắc mấy lần muốn bỏ chạy nhưng bị cậu ấn xuống gắt gao, chỉ có thể nghẹn uất nằm trên ngực con người đáng ghét này, khuôn mặt mèo biểu thị cực kỳ khó chịu.
“Về rồi?” Đôi chân dài miên mang của Đan Hải Minh khẽ động, nhẹ nhàng buông tay, Tiểu Hắc tận dụng cơ hội vội vội vã vã chạy về phía chủ nhân của mình, “Mèo nhà anh nuôi sao mà giống như con chó con vậy.”
“Hôm nay cậu không ra ngoài?” Tiêu Ninh đùa giỡn với Tiểu Hắc, nhìn quanh phòng khách một vòng, ừ, không có đồ gì đổ vỡ, cũng rất sạch sẽ, có lẽ không có xuất hiện xung đột kịch liệt gì.
Diệp Tử Hân đi rồi?
Tiêu Ninh đương nhiên không hỏi ra, bất kể cùng Lô Nham ở chung, hay là vì thói quen của một người sống nhờ như hắn, cũng giúp hắn từ sớm học được cái gì gọi là biết điều, đây là kỹ năng cơ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/2363656/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.