Tiêu Ninh vừa bước vào phòng khách lập tức cảm thấy một luồng hương vị ấm áp, theo cỗ hương vị này hắn nhìn về phía khay trà trên sa lon, trên đó được đặt một ly sữa bò đang tỏa nhiệt thơm phức.
Đan Hải Minh gập một chân ngồi ở trên ghế sa lon dài dành cho ba người, thấy hắn đi ra, liền miễn cưỡng hướng hắn vẫy vẫy tay. Việc này khiến Tiêu Ninh cảm thấy hơi vi diệu, có chút không được tự nhiên đi tới, cách Đan Hải Minh xa xa ngồi xuống, “À…”
Chữ thứ nhất vừa mới phun ra, Đan Hải Minh giống như đã dự liệu dựng đứng ngón trỏ làm động tác không được nói, Tiêu Ninh miễn cưỡng đem những từ “Không được nói” phía sau nuốt xuống, chỉ có thể trừng mắt mờ mịt nhìn cậu.
Dường như cảm thấy dáng dấp bức bối khó chịu của hắn có chút buồn cười, Đan Hải Minh mơ hồ liếc mắt, cách mình không xa vỗ vỗ đệm ghế sô pha, ra hiệu hắn xít lại gần một chút. Sau đó cũng không quan tâm phản ứng của Tiêu Ninh, nghiêng người mở thùng thuốc.
Thấy vậy Tiêu Ninh nhanh chóng ngăn cản, “Tôi tự mình làm.”
Như trước không quan tâm tới hắn, Đan Hải Minh trực tiếp hành động, Tiêu Ninh đành phải bó tay để cậu giúp mình bôi thuốc. Đan Hải Minh có lẽ không thường làm chuyện như vậy, động tác khá lúng ta lúng túng, mấy lần đụng đến vết thương đau nhói, nhưng thấy cậu thực sự vui vẻ làm, Tiêu Ninh cũng không nói tiếng nào nhịn đau, ngoan ngoãn mặc kệ cậu dằn vặt.
Cuối cùng dùng một miếng băng cá nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/127503/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.