*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn ngồi đối diện trong phòng, Hồng Tuấn như trút được gánh nặng, nói: “Tìm thấy rồi, Tâm Đăng quả thực ở trong tâm mạch của ngươi, thật tốt quá.”
Mấy ngày nay Hồng Tuấn ăn cơm không ngon, mỗi ngày đều lăn qua lộn lại nghĩ cách tìm lại Tâm đăng thất lạc, cuối cùng cũng giải quyết được.
“Làm thế nào để lấy ra trả lại ngươi?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn bất đắc dĩ nói: “Trước cứ gửi tạm ở chỗ ngươi vậy.”
Lý Cảnh Lung muốn nói lại thôi, cuối cùng đành gật đầu.
Hồng Tuấn quyết định gửi thư về Diệu Kim cung xin giúp đỡ, nhưng làm thế nào để gửi thư về? Bảo Triệu Tử Long cầm thư về? Nhưng cái con Cá chép này thứ nhất là lười biếng thứ hai đi đường sợ đau chân, hơn nữa đường sá xa xôi, đi một mình cũng dễ gặp nguy hiểm. Mà Thanh Hùng không ở Diệu Kim cung, thư rơi vào tay Trọng Minh thế nào cũng trả lời “Nhầm rồi thì kệ đi, đâu có liên quan đến ta.”
Thật là khó… Hồng Tuấn nghĩ, ngẩng đầu thấy Lý Cảnh Lung, có cảm giác hắn như có điều gì muốn nói.
“Này, Tâm Đăng gửi trên người ta.” Lý Cảnh Lung trầm ngâm, “Liệu có cái gì biến hóa không?”
“Không sao đâu.” Hồng Tuấn vội giải thích, “Trong ngũ tạng, tim thuộc hỏa, Tâm Đăng sẽ bảo vệ kinh mạch của ngươi. Hơn nữa năng lượng của Tâm Đăng thanh hòa thuần khiết, ngập tràn chính khí, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-bao-phuc-yeu-luc/76481/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.