Chương trước
Chương sau
Lý Cảnh Lung dẫn theo Hồng Tuấn rời khỏi Thập Lý Hà Hán, hai người đứng giữa lòng sông cạn, đột nhiên Hồng Tuấn nghĩ tới một việc, nói: “Cảnh Lung, nếu ta mang cả Thiên Cơ liên vào mộng cảnh, cha ta chặt đứt nói, vậy hiện thực có phải sẽ…”

“Không được.” Lý Cảnh lung nói, “Mộng cảnh không thể thay đổi mọi chuyện đã xảy ra.”

“Nhưng lần trước làm thế nào huynh làm được?” Hồng Tuấn kinh ngạc nói.

Lý Cảnh Lung nói: “Bởi vì Côn Thần đã thay đổi quỹ tích số mệnh, khiến ta quay về, định đoạt toàn bộ nhân quả.”

Lý Cảnh Lung giải thích suy đoán của hắn và Cừu Vĩnh Tư cho Hồng Tuấn một lần, Hồng Tuấn càng nghe càng loạn, cuối cùng nói: “Không hiểu gì cả.”

Lý Cảnh Lung bỗng nhiên cười to, Hồng Tuấn thẹn quá hóa giận, tức nổ phổi nói: “Huynh cười cái gì?”

“Lúc ta giải thích.” Lý Cảnh Lung cười hồi lâu mới ngừng lại, nói: “Nghĩ nói lại cho em, nhất định em sẽ nói ba chữ: ‘Không hiểu gì cả’.”

Hồng Tuấn lo lắng: “Huynh còn cười? Đánh trận làm thế nào đây?”

Lý Cảnh Lung nói: “Mặc dù không thay đổi được sự thật, nhưng chúng ta có thể cải biến ‘nguyên nhân’, bởi vì ta ở tương lai trở về, thay đổi ‘nguyên nhân’, trên chặng đường này cũng đã thể hiện ra đôi chút.”

Hồng Tuấn: “’Nguyên nhân’ nào?”

Lý Cảnh Lung nói: “Trí Tuệ Kiếm.”

“Trí Tuệ kiếm ở đâu?” Hồng Tuấn lại hỏi.

“Hiện giờ không thể nói.” Lý Cảnh Lung đáp, “Vì em không được biết, chúng ta không thay đổi được quá khứ, cũng không thay đổi được hiện tại, nhưng tương lai gần, chỉ cần ta quay về, ấn định nhân quả, Thiên Cơ liên sẽ mở ra được.”

Hồng Tuấn nói: “Nhưng huynh nói Thiên Cơ liên không thể cởi bỏ!”

“Đó là quá khứ và hiện tại.” Lý Cảnh Lung nói, “Không có nghĩa tương lai cũng vậy!”

Hồng Tuấn từ bỏ ý định làm rõ mọi chuyện, đành nói: “Được rồi, nghe huynh, ta tin huynh. Như vậy…”

Lý Cảnh Lung nắm tay Hồng Tuấn, nhìn thẳng hắn.

“Huynh phải về đi.” Hồng Tuấn nói.

“Em không còn lời nào khác nói với ta sao?” Lý Cảnh Lung lại nói.

Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Cảnh Lung, bọn họ như lần đầu gặp gỡ, đối mặt nhìn nhau.

“Này chàng Trọng Tử, đừng có vượt tường[1].” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.

“Có hối hận không?” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói: “Tròn mười sáu năm, dường như mới chỉ hôm qua.”

Một khắc này, cảm xúc trong lòng Hồng Tuấn như dòng nước lũ, phá tan mọi phòng bị, hắn vươn tay, ôm cổ Lý Cảnh Lung, môi lưỡi triền miên. Lý Cảnh Lung không ngờ Hồng Tuấn sẽ dùng cách như vậy đáp lại hắn, lúc này ôm chặt hắn, hôn hắn, để hắn nằm xuống dưới gầm cầu, trong lòng sông cạn.

“Tộc bọn em, gọi đây là gì…” Lý Cảnh Lung không kìm nén được, vừa thở hổn hển vừa cởi ngoại bào.

Hồng Tuấn nhắm hai mắt, khóe miệng vương ý cười, nói: “Long xà gọi là ‘giao hợp’, chim chóc gọi là ‘náo xuân’.” Ngay sau đó hắn hơi cau mày, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Lý Cảnh Lung và sự xâm chiếm mạnh mẽ ấy.

“Triều Vân! Ngươi lùi ra một chút.” Lý Cảnh Lung cất giọng.

“Ta không nhìn!” Triều Vân ngồi trên một cái đôn cạnh cầu, nhìn về vầng trăng nơi chân trời,  “Ta biết các ngươi không thích bị nhìn thấy.”

Hồng Tuấn ôm chặt lấy bả vai trần, chằng chịt vết thương của Lý Cảnh Lung, hắn còn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy thân thể Lý Cảnh Lung, đường cong cơ bắp rõ ràng, da thịt trắng nõn, bây giờ vết thương chồng chất, cứ một vết lại một vết sẹo, dường như đều vì hắn mà lưu lại.

Ngón tay hắn lướt qua lưng, cổ Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nhíu mày nhìn hắn, động tác dịu dàng như sợ ức hiếp Hồng Tuấn vậy.

Hồng Tuấn hạ giọng, nói nhỏ bên tai Lý Cảnh Lung: “Huynh cảm thấy không?”

Đó là ngọn lửa bùng cháy trong linh hồn họ, ánh sáng của Tâm Đăng chiếu rọi hồn phách, Hồng Tuấn cắn nhẹ lên tai Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cảm thấy linh hồn quen thuộc kia hòa vào với hắn, cực kỳ rõ ràng, bọn hắn vốn là hai con sông cùng nguồn tách rời, cuối cùng hội tụ với nhau.

Mặt trăng lặn phía núi tây, Hồng Tuấn và Triều Vân rời đi, Lý Cảnh Lung ở trần nằm dưới chân cầu, dưới người là ngoại bào dính đầy bùn đất.

“Cả đời ta việc tốt đẹp nhất, chính là bò qua bức tường kia mà quen biết em.” Lý Cảnh Lung nói một mình, nhìn về phía Hồng Tuấn rời đi. Sau đó ngồi dậy, khoác ngoại bào, nghĩ một lát rồi xé một miếng vải, lấy máu trên tay viết bốn chữ ‘Tùy cơ hành động’, sau đó xoay người rời đi, hắn lấy Ly Hồn Phấn ngửi, hắt hơi một cái.

Trên không trung Lạc Dương, không có ánh nhật nguyệt, sấm chớp rền vang, cự thú tạo nên một làn sóng chấn động.

Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung nắm chặt tay nhau, một sức mạnh lại kéo Lý Cảnh Lung đi.

“Cảnh Lung!”

“Chờ ta!” Lý Cảnh Lung hô lên.

Hồng Tuấn khẽ giật mình, sau đó bay lên phía trước, bóng tối tuôn đến, bao trùm khắp nơi, nuốt trọn hắn.

Cảnh tượng xung quanh nhanh chóng biến hóa, xoay mòng mòng, Lý Cảnh Lung trong giây lát nhìn thấy vô số khả năng mà hắn và Hồng Tuấn phải chết. Số mệnh như bọt khí, dâng lên rồi vỡ vụn. Lá liễu bay múa, Trường An trong cảnh xuân tươi đẹp, ‘vù’ một tiếng hắn quay lại nhà cũ.

“Giải Ngục?” Lý Cảnh Lung vô thức hỏi.

Không có tiếng trả lời, Lý Cảnh Lung lại im lặng đứng trước cây ngô đồng.

“Viên Côn?” Lý Cảnh Lung lại thử thăm dò.

Vẫn không có hồi đáp, Lý Cảnh Lung cúi đầu nhìn xem bản thân, đã khác so với lần trước tiến vào Trang Chu Mộng Điệp, lần này hắn không có hóa nhỏ, vẫn giữ nguyên bộ dáng thành niên. Sát vách truyền đến tiếng trẻ con, trong lòng bỗng thắt lại, nghe thấy tiếng tiểu Hồng Tuấn bực bội chất vấn.

“Tại sao lại dọn nhà nữa?” Tiểu Hồng Tuấn hỏi.

“Sao cái gì con cũng hỏi tại sao vậy? Hả?” Giả Dục Trạch nói với tiểu Hồng Tuấn, “Không có nhiều tại sao như vậy đâu.”

Khổng Tuyên gõ gõ cửa sổ thư phòng, ra hiệu bên ngoài đừng ồn ào, Giải Dục Trạch nói: “Cha con tức giận rồi, mau giúp nương nhặt rau.”

Giả Dục Trạch đưa Hồng Tuấn vào phòng bếp, một lát sau ra ngoài cầm thêm ít tiền nói với Khổng Tuyên là nàng đi mua đồ ăn, bảo hắn để ý hài tử, Khổng Tuyên nhận lời, Giả Dục Trạch vội rời đi.

Lý Cảnh Lung vốn đang nằm rạp trên bờ tường, lúc này thấy Giả Dục Trạch rời đi, mới bay xuống, rón rén đến gần thư phòng.

“Vào đi.” Khổng Tuyên ở bên trong không chờ Lý Cảnh Lung gõ cửa, đã nói, “Khách nhân từ nơi nào tới?”

Lý Cảnh Lung đang định đẩy cửa, thân thể lại xuyên qua.

Là hồn phách? Lý Cảnh Lung cực kỳ kinh ngạc.

Sau đó, Lý Cảnh Lung nhanh chóng suy nghĩ, quỳ xuống đất bái lạy, Khổng Tuyên giật mình vội đưa tay đỡ, nhưng lại chạm vào Lý Cảnh Lung phát hiện hắn là linh thể, trên người tỏa ánh sáng Tâm Đăng nhàn nhạt.

“Ngươi là… truyền nhân của Nhiên Đăng, người Trần gia?” Khổng Tuyên kinh ngạc.

Lý Cảnh Lung nói: “Xin nhận của ta ba lạy, còn lại từ từ sẽ nói.”

Khổng Tuyên kinh ngạc, nhưng không cự tuyệt, nhận ba lạy của Lý Cảnh Lung, mỗi lần cúi lạy Lý Cảnh Lung đều như đang làm đại lễ, để trán chạm đất. Cuối cùng khi ngẩng lên, Khổng Tuyên phát hiện manh mối, run giọng nói: “Ngươi là… Lý Cảnh Lung?”

Lý Cảnh Lung không ngờ nhãn lực Khổng Tuyên tốt như vậy, chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra, lúc này đứng dậy gật đâì.

“Con là Lý Cảnh Lung khi thành niên.” Khổng Tuyên lẩm bẩm, “Có chuyện gì? Con… làm cách nào quay về?”

Lý Cảnh Lung chăm chú nhìn Khổng Tuyên, Khổng Tuyên ra hiệu hắn ngồi xuống, cẩn thận quan sát Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nói: “Con không ngồi được, nếu không sẽ ngã mất.”

Khổng Tuyên cười, Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, lẩm bẩm nói: “Đây là mộng sao? Bá phụ, người rốt cuộc là trong mộng của ta, hay là… quá khứ thực sự?”

“Trang sinh hiểu mộng.” Khổng Tuyên nói, “Là Viên Côn đưa con quay về?”

Lý Cảnh Lung nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, Khổng Tuyên nói: “Đây không phải là mộng, là hiện tại của ta, quá khứ của con. Xác thực, là quá khứ mà con không thay đổi được.”

Lý Cảnh Lung nói: “Con có một suy đoán, bá phụ người nghe thử xem.”

Hồng Tuấn quay người trong bóng tối, thấy vô số bọt khí dâng lên rồi tan vỡ.

Kia là tương lai của yêu tộc mà Côn Thần biết.

Tại vô số tương lai, tồn tại một bọt khí rất nhỏ, bên trong phản chiếu hình bóng hai người.

Lý Cảnh Lung nhớ lại chuyện cũ, hắn không rõ tình hình bên ngoài thế này, ở đây lâu quá sợ ảnh hưởng thế cục Lạc Dương, cố gắng nói ngắn gọn, kể lại phần lớn những chuyện của lần trước quay về cho Khổng Tuyên.

Cùng lúc đó, chiến trường Lạc Dương.

“Nó bất động rồi.” Lục Hứa nói, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Mạc Nhật Căn cùng mọi người ngửa đầu nhìn lên trời, A Thái nói: “Hiện giờ tấn công?””

“Không được, quá cao.” Cừu Vĩnh Tư cau mày nói, “Hồng Tuấn và trưởng sử dường như có liên kết gì đó với nó, hiện giờ tấn công sẽ gây trở ngại chứ không giúp được gì.”

Cự thú cứ lơ lửng bay giữa không trung, trước mặt là một vùng thời giang ngưng đọng, mà Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn cũng lơ lửng y hệt, hai mắt nhắm chặt, tóc tung bay.

Trận chiến dưới mặt đất đã gần kết thúc, chim nhao nhao bay lên trời, thú tộc bị đại quân Thi quỷ đẩy lùi.

Trường An mộng cảnh.

Khổng Tuyên nghe xong miêu tả của Lý Cảnh Lung, nói: “Suy đoán của con không sai, ta chỉ cho con một điểm, mà mấy đứa đã bỏ qua, trên đời thực sự có pháp thuật xuyên qua thời gian, nhưng pháp thuật này bắt buộc linh hồn rời xa thân thể, chỉ có thể dùng với tam hồn thất phách.”

Nghe như vậy Lý Cảnh Lung lập tức hiểu ra!

Cái mà Côn Thần gọi là ‘nhìn trộm số mệnh’, chính là dùng tam hồn thất phách đi vào dòng thời gian nhìn xem tương lai! Mà ‘Trang Chu Mộng Điệp’ là đưa hồn phách Lý Cảnh Lung quay về quá khứ! Trong lúc ngủ mơ, hồn phách tách rời thân thể, đây chính là thời cơ dẫn hồn phách xuyên không.

Lần trước Lý Cảnh Lung quay lại Trường An mười sáu năm về trước, là hồn phách nhập vào thân thể khi còn nhỏ, thân thể bị hồn phách lúc trưởng thành chiếm cứ, tất cả ký ức đều lưu giữ trong ý thức khi thành niên, vì thế hắn không nhớ được quá khứ quen biết Hồng Tuấn.

“Cho nên.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm, “Con đã quay lại quá khứ thật sự…”

“Không tồi.” Khổng Tuyên đáp, “Bây giờ ta tin ta là thật chứ không phải một phần trong mộng cảnh của con, bởi vì mộng có thể nói là con biết ta, ví dụ như, ta có thể nói cho con một việc con không biết; như ta từng đồng ý với Giải Ngục, khi Trù Tinh tròn mười sáu sẽ để nó bái Giải Ngục làm sư phụ.”

“Chuyện này con biết.” Lý Cảnh Lung đáp.

Khổng Tuyên bất ngờ, còn nói: “Trù Tinh là sinh ra ở Thiên La sơn Ba Thục.”

“Cái này con cũng biết.” Lý Cảnh Lung nói.

Khổng Tuyên: “…”

“Ta từng đưa nó đến Đôn Hoàng…”

Lý Cảnh Lung: “Gặp Chiến Tử Thi Quỷ Vương, tìm cách tách rời ma chủng, chuyện này con cũng biết/

Khổng Tuyên: “Con sao lại biết nhiều vậy? Không đúng, ngay cả việc Trù Tinh cũng không biết… hai đứa…” Nói xong hắn dường như hiểu ra điều gì, chậm rãi gật đầu, nét mặt còn vương ý cười, “Xem ra sau khi lớn lên, vẫn tốt đẹp như bây giờ.”

Lý Cảnh Lung vẫn cau mày, Khổng Tuyên nói: “Khi còn bé, Trù Tinh rất thích Bát Lãng Cổ của Quỷ vương, ta nghĩ Quỷ Vương sẽ không nói chuyện đó cho con. Con biết Quỷ Vương là đại nhân vật nào không? Hắn…”

“Con không biết.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng con tin.” Nói xong hắn lại suy nghĩ: “Con đang nghĩ, nếu mời Bất Động Minh Vương… Bất Động Minh Vương cũng dùng hồn phách xuất hiện…”

Khổng Tuyên nghiêm mặt: “Con không thay đổi được quá khứ đã xảy ra.”

“Không tồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Con quay lại hiện tại, tới đây thúc đẩy mọi chuyện xảy ra, vì ‘nguyên nhân’ mà thôi.”

“Chính là ý này.” Khổng Tuyên vui vẻ nói, “Con cần nghĩ cho kỹ, có việc gì nhờ ta, ta nghĩ con đến đây không phải chỉ muốn ôn chuyện.”

Lý Cảnh Lung kể hết sự tình từ khi xác lập Khu ma ti cho Khổng Tuyên, Khổng Tuyên bắt đầu nghe, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc.

“Cũng là nói….” Khổng Tuyên cau mày, “Con là… người kế thừa Địch Nhân Kiệt, sáng lập Khu ma ti?”

Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, Khổng Tuyên trầm giọng nói: “Khu ma ti ngoài con ra còn có ai?”

Từ lúc kết cục phân tán sáu khí, lại nghĩ đến đồng bạn Khu ma ti, Lý Cảnh Lung ở đây đang nghiệm chứng suy đoán của hắn.

“Thương Lang, Đại Tế ti Hỏa giáo, Hàng Long Tiên Tôn, Trù Tinh.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm.

“Cũng là nói, con cần chuẩn bị đầy đủ, triệu tập đồng bạn tương lai?” Khổng Tuyên nói.

“Vâng.” Lý Cảnh Lung gật đầu, sau đó lắc đầu, “Không, vì giờ con chỉ có hồn phách, không thể viết thư, nếu tiến vào thân thể lúc chín tuổi, về sau sẽ lại thiếu mất ký ức… Con không triệu tập được bọn họ.” Nói tới đây, Lý Cảnh Lung bỗng hiểu ra chuyện gì, ngước mắt nhìn Khổng Tuyên!

Khổng Tuyên nói: “Mục đích của con là cứu Trù Tinh! Vậy để ta thay con viết thư.”

Lý Cảnh Lung như vừa tỉnh mộng, nói: “Vậy phiền bá phụ, chỉ là phong thư này…”

Khổng Tuyên nói: “Ta sẽ đảm bảo cho nó được gửi đi thuận lợi, cho dù tương lai ta còn ở nhân thế hay không.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Khổng Tuyên là ai chứ? Hắn đã đoán được ý tứ của Lý Cảnh Lung khi vừa mới tới, bản thân là Khổng Tước Đại Minh Vương càng có dự cảm sẽ không còn sống được bao lâu nữa.

Lý Cảnh Lung đối mặt Khổng Tuyên, dường như thấy một Hồng Tuấn khác, tướng mạo hai cha con rất giống nhau, đều có vẻ khí khái hào hùng, nhưng khác biệt ở chỗ, Khổng Tuyên có mấy phần nho nhã, phóng khoáng được thời gian hun đúc. Có lẽ trên đời này, ngoài thê tử, không có gì thay đổi được hắn, hết lần này đến lần khác đều là chủ ý của hắn, cuối cùng lại không thể bảo vệ…

Khổng Tuyên lấy giấy viết thư, chân thành nói: “Cần viết thế nào, con nói đi.”

Lý Cảnh Lung ở một bên đọc, Khổng Tuyên viết xong đếm đủ số lượng thư, cẩn thận dán lại, Lý Cảnh Lung nói: “Con nhớ rõ ngày đó gặp Hồng Tuấn, là năm Thiên Bảo thứ mười hai, mùng năm tháng chín.”

Khổng Tuyên: “Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, không cần lo lắng.”

Khổng Tuyên ngừng bút, hình như có lời muốn hỏi, nhìn Lý Cảnh Lung, chỉ sợ phá vỡ quy tắc ngầm nào đó giữa hai người, mà Lý Cảnh Lung lại trầm tư, đối mặt với Khổng Tuyên, im lặng.

“Trù Tinh, nó… có còn sống không?” Khổng Tuyên nói.

“Người muốn biết sao không tận mắt đi xem?” Lý Cảnh Lung chân thành nói.

Khổng Tuyên run rẩy, lại nói: “Ta có thể sống đến khi Trù Tinh lớn lên?”

Lý Cảnh Lung không trả lời, chỉ nhìn Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên nói, “Tương lai mấy đứa, nhất định sẽ xảy ra đại sự cực kỳ ghê gớm, thì con mới phải quay  lại tìm ta xin trợ giúp.”

Lý Cảnh Lung nói: “Thực không dám giấu, người và bá mẫu, không sống quá năm nay.”

Khóe miệng Khổng Tuyên nhếch lên, sau một hồi im lặng, nói: “Chỉ cần Trù Tinh vui vẻ, mọi việc đều đáng giá.”

“Cũng chỉ vì một ý nghĩ sai lầm của ta…”

“Mẹ!” Giọng tiểu Hồng Tuấn vang lên ngoài thư phòng, “Cha còn chưa ra ăn cơm?”

“Suỵt, có khách.” Giả Dục Trạch ở bên cạnh bục cửa sổ  đáp, hiển nhiên nàng đã nghe hồi lâu.

Lý Cảnh Lung nghiêng đầu nhìn cửa sổ, thở dài một tiếng.

“Còn cần ta làm gì?” Khổng Tuyên có chút bất an, hỏi, “Mau nói đi, người trẻ tuổi này.”

Trời đất quay cuồng, kim quang vạn đạo, Hồng Tuấn lại quay về Khu ma ti hoang phế, kinh ngạc nhìn tình cảnh cha, mẹ trước khi chết.

Tiểu Lý Cảnh Lung bày pháp trận trong vườn, thời gian không thay đổi, dưới ánh trời chiều, tiểu Hồng Tuấn bị tiểu Lý Cảnh Lung dẫn đi, đến giữa pháp trận, kim hỏa đốt cháy, toàn thân chảy máu.

“Cha… mẹ….” tiểu Hồng Tuấn quỳ gối trong pháp trận, gương mặt bị lửa thiêu biến dạng, thanh âm khủng khiếp từ trong cổ họng kêu gào: “Cứu con với… đau quá…. A a…”

Lý Cảnh Lung mở hai mắt, hóa thành kim giáp võ thần, giọng Địch Nhân Kiệt vang bên tai hắn.

“Bây giờ trong tay ngươi chỉ có Trí Tuệ kiếm.” Địch Nhân Kiệt nói, “Động thủ đi.”

Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy, hai tay bị khống chế kéo trường cung, nhắm vào tiểu Hồng Tuấn ở trogn pháp trận.

“Đây không phải ý muốn của ta…” Lý Cảnh Lung nức nở nói, “Hồng Tuấn… thực xin lỗi…”

Hồn phách Hồng Tuấn trôi nổi trong phế tích Khu ma ti, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, run giọng nói: “Cảnh Lung? Huynh muốn làm gì?”

Hồng Tuấn bay về phía Lý Cảnh Lung, ôm cổ hắn, thấp giọng nói: “Đều qua rồi, Cảnh Lung, vì sao huynh còn muốn trải qua chuyện này lần nữa?”

Lý Cảnh Lung đau đớn nhắm hai mắt, cố gắng không buông dây cung, nhưng hắn bất lực, ngón tay không giữ nổi!

Một khắc sau, đại môn Khu ma ti đổ sụp, cửa gỗ như bị dòng nước cuốn phá tan, Khổng Tuyên hóa thành bóng mờ, vọt vào pháp trận, đón lấy mũi tên đang xoay tròn kia –

Khổng Tuyên dựng Ngũ Sắc Thần Quang, đón mũi tên hợp nhất từ sap khí xông tới, nhưng mũi tên kia xé rách Ngũ Sắc Thần Quang, cắm thẳng vào lồng ngực Khổng tuyên!

Giả Dục Trạch xông vào pháp trận, tóc tai bù xù, ôm lấy Hồng Tuấn đã bị thiêu thành thanh, thảm thiết kêu như xé lòng!

Khổng Tuyên bất lực quỳ rạp xuống đất, lồng ngực còn cắm chuôi kiếm, hắn run rẩy, nắm chặt Trí Tuệ kiếm. Mái tóc đen óng như thác nước của Giả Dục Trạch bỗng hóa thành tuyết…

Hồng Tuấn quay đầu, sợ nước mắt trào ra.

“Tinh nhi…” Khổng Tuyên mơ hồ, run giọng nói, “Tinh nhi… Nhìn… ta….”

Hồng Tuấn nức nở nói: “Cha…”

“Con phải… sống tốt…” Bờ môi Khổng Tuyên run rẩy, thấp giọng nói, “Cha và nương… mãi mãi bảo vệ… con…”

Nói xong, khóe miệng Khổng Tuyên chảy một dòng máu đỏ tươi, hai mắt nhắm lại, mỉm cười, ấn tay lên chuôi kiếm đang rực sáng. Bạch quang lóe lên, Hồng Tuấn lập tức cảm nhận được một sức mạnh vọt tới, đẩy hắn ra khỏi mộng cảnh.

Lý Cảnh Lung lảo đảo tiến lên, đón gió lốc Khổng Tuyên gọi tới, đến trước mặt bản thân hắn khi còn nhỏ.

“Ngươi… phải nhớ.” Kim giáp võ sĩ trầm giọng nói.

Tiểu Lý Cảnh Lung lúc này mới tỉnh lại, mờ mịt nhìn Kim giáp võ si.

“Chỉ cần… thời gian… trong lòng còn… lòng nhân từ…” Lý Cảnh Lung nói với chính mình trong quá khứ, “Tương lai… mới có… hi vọng…. Đừng sợ cái chết, đừng ngại trắc trở…”

“Nhân giả vị quá khách, tử giả vị quy nhân.”

Chẳng biết tại sao, trong suy nghĩ của Lý Cảnh Lung hiện lên bốn câu thơ này.

“Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần.”

Gió lốc càng mạnh, Lý Cảnh Lung buông tay, rời khỏi thân thể Kim giáp võ sĩ, bị thổi văng khỏi mộng cảnh.

Trên không thành Lạc Dương, cự thú viễn cổ đứng im trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại tạo ra một làn sóng xung kích, sau đó ầm ĩ gào thét, một luồng sức mạnh đẩy Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn ra ngoài.

Hai người rơi giữa trời, bỗng nhiên mở mắt ra, Triều Vân bay về phía Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại quát: “Cứu Cảnh Lung!”

Triều Vân bay về phía Lý Cảnh Lung, cùng lúc đó Cừu Vĩnh Tư từ đằng sau bay tới, đón lấy Hồng Tuấn.

“Đệ trốn ra lúc nào vậy?” Cừu Vĩnh Tư tươi cười hô.

“Cảnh Lung!” Hồng Tuấn không rảnh trả lời, chỉ thấy cự thú phẫn nộ cực điểm, điên cuồng quát ầm lên: “Đám tiểu tặc này!”

Ngay sau đó vô số xúc tu mang theo sấm chớp và lửa cháy, lao về phía Lý Cảnh Lung!

Cùng lúc đó, Quách Tử Nghi đã dẫn theo đại quân đến bên ngoài thành Lạc Dương. Thiên quân vạn mã, ngẩng đầu nhìn lên, thấy chiến trường của cự thú và Khu ma sư.

Lý Cảnh Lung rơi xuống đỉnh đầu Ba Xà, quát: “Bay lên cao!”

Mạc Nhật Căn giận dữ hét lên: “Còn sát chiêu gì mau dùng đi! Bảo bối còn sót cũng lấy nốt ra mau!”

Trên bầu trời âm u, cự thú tức giận, sừng trên đỉnh đầu dẫn theo sấm sét, tạo thành một tấm lưới lớn, xúc tu chằng chịt khắp nơi, thề sẽ nghiền nát Lý Cảnh Lung. Ba Xà dốc  toàn lực xông khỏi vòng vây, lao về phía chân trời.

Lý Cảnh Lung cởi Trí Tuệ kiếm, cầm cả kiếm lẫn vỏ trong tay, lẩm bẩm nói: “Hóa ra… là người.”

Ngay sau đó, tấm lưới bằng sấm chớp đè xuống, Cừu Vĩnh Tư hạ thấp độ cao, Lục Hứa quát: “Rời khỏi đây ma! Toàn bộ Lạc Dương sắp bị phá hủy rổi!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ba Xà như cá bơi đến biển, bay vọt trong không trung, vạch ra một đường sáng. Tới nơi cao nhất, Lý Cảnh Lung rút Trí Tuệ kiếm, trầm giọng nói: “Kiện pháp khí cuối cùng! Đáp ứng lời kêu gọi của ta! Khổng Tuyên!”

Trong ánh sáng đan xen, Trí Tuệ kiếm hóa thành một thanh kiếm khổng lồ cắm thẳng trên mặt đất, ngay sau đó, vô số hồn phách sáng rực rỡ bay vờn quanh thanh kiếm xoay tròn, kiếm linh đột ngột mọc lên, tuôn ra khí kình đủ sức hủy thiên diệt địa.

Vị thần từ trong ánh sáng chiếu rọi đêm dài hiện thân…

Khổng Tước Đại Minh Vương hiện thế!

Thiên địa mạch cảm nhận được sức mạnh này, nháy mắt luân chuyển, tạo thành một vòng xoáy, giữa dòng năng lượng, tiếng Khổng Tước hót vang chân trời.

“Cha?” Hồng Tuấn sững sờ.

Tất cả mọi người tạm thời bỏ quên chiến trường, kinh ngạc nhìn những gì xảy ra trước mắt.

Khổng Tước Đại Minh Vương trong ánh sáng xoay tròn, một thân giáp trụ.

Khổng Tuyên đầu đội nón trụ lửa xanh mây vàng, mặc võ trụ màu đen, vai có ngọc giáp phong lôi, chân đạp giày chiến nạm chim loan, tóc dài tung bay, phi thân lên bầy trời! Cự thú sợ hãi gầm thét.

“Ngươi tại sao….”

“Nhị ca, đã lâu không gặp.”Khổng Tuyên trầm giọng nói.

Lưới sét đè xuống, chỉ thấy tay trái Khổng Tuyên thu về, Khổng Tước Linh trong tay Hồng Tuấn biến mất, xuất hiện ở chỗ Khổng Tuyên, sau đó, Khổng Tuyên vung Ngũ Sắc Thần Quang phóng lên tận trời, Thần Quang tạo thành lá chắn, bao trùm toàn bộ Lạc Dương.

Sấm sét chạm vào Ngũ Sắc Thần Quang bỗng nhiên tiêu tán.

“Bản lĩnh của cha ngươi…” Lục Hứa lẩm bẩm, “Ngươi… Hồng Tuấn, mạo muội hỏi một câu, thực sự là cha ngươi đó sao?”

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn kéo xích chân, nhảy lên nóc nhà, nhìn về phía bầu trời, cảm thấy run rẩy. Cự thú quát: “Ngươi đã chết rồi! Khổng Tuyên!”

“Hồn phách không nhập luân hồi,” Khổng Tuyên hờ hững nói, “Chỉ vì chấp niệm chưa hết.”

Xúc tu của cự thú xoắn tới, Khổng Tuyên giơ Ngũ Sắc Thần Quang, tay phải huơ lên, bốn thanh phi đao trong tay Hồng Tuấn lập tức biến mất.

“Từ nhỏ tới lớn.” Giọng nói của Khổng Tuyên vang vọng giữa thinh không, “Chưa từng dạy con võ nghệ, Tinh nhin, nhìn cho kỹ.”

Sau một khắc, Khổng Tuyên lơ lửng trên không, hướng về phía cự thú, hơi cúi người, dùng kiếm chỉ điều dẫn phi đao, thần lực Đại Minh Vương bộc phát, phi đao như di sơn đảo hải, thét gào bay đi, lập tức phân ra thành ngàn vạn lưu tinh, giăng khắp trời, phóng về phía cự thú!

Xúc tu của cự thú bị chém đứt lìa, máu tươi từ trên trời vẩy xuống, nó đau đớn gào thét, Hồng Tuấn đứng dưới đất hô: “Cha!”

Khổng Tuyên lật tay, bốn thanh phi đao hóa thành Mạch Đao, xoay tròn, sau đó vung ra một đạo đao khí như sấm vang chớp giật, hướng về phía mặt đất. Chỉ nghe một tiếng ‘đinh’, Thiên Cơ liên trên mắt cá chân Hồng Tuấn bị chém đứt.

Hồng Tuấn tung hai cánh rực lửa, như chim bị tù cuối cùng được thả ra, lập tức bay vọt lên!

Khổng Tuyên lơ lửng giữa không trung, linh quang của hồn phách không ngừng bay ra, Lý Cảnh Lung biết hắn rời khỏi Trí Tuệ kiếm sẽ không chống đỡ được bao lâu, quát: “Không có thời gian, mau lên!”

Khổng Tuyên giơ tay phải, Trảm Tiên Mạch Đao tách ra, cùng với Ngũ Sắc Thần Quang về tới tay Hồng Tuấn. Sau đó hắn duỗi tay về phía mặt đất, Trí Tuệ kiếm như một vì sao bay vụt quay lại trong tay hắn.

“Hạ lệnh đi.” Khổng Tuyên trầm giọng, “Ta chờ thời khắc này lâu rồi.”

Hồng Tuấn bay về phía Khổng Tuyên, đưa tay gạt nước mắt.

“Chở ta lên!” Mạc Nhật Căn quát.

Bạch Lộc chở Mạc Nhật Căn đạp không bay lên, Vũ Châu chở A Thái, Cừu Vĩnh Tư cưỡi giao, ào ào bay tới. Sáu người kế thừa pháp khí lao về phía cự thú.

Lý Cảnh Lung kéo trường cung, lắp Kim Cương tiễn, hai tay Hồng Tuấn khép lại, hiện ra Khổn Yêu thằng, Khổng Tuyên quay người bay lên, kiếm khí giăng khắp trời, cự thú gào lên đau đớn, hai mắt phun ma hỏa, không ngừng giãy dụa, trên trời đã loạn thành một trận hỗn chiến, cự thú quay người, muốn trốn khỏi Lạc Dương.

“Không thể để nó hướng về phía đại quân nhân tộc!” Lục Hứa quát.

Bên ngoài thành Lạc Dương đều là binh sĩ, phi cầm, thủy tộc nghe hiệu lệnh bắt đầu bay lên, tấn công nhóm Khu ma sư.

“Bắn đám chim chóc kia xuống!” Quách Tử Nghi hạ lệnh sau một hồi quan sát.

Đường quân ào ào cầm nỏ cứng, phóng tên về phía chân trời, phi cầm, thủy tộc rơi xuống như mưa. Áp lực của đám Lý Cảnh Lung được giảm bớt.

Mọi người đều truyền pháp lực vào sáu khí, pháp khí của Bất Động Minh Vương rực rỡ vạn đạo.

Đúng lúc này, cự thú quay đầu gầm thét, hắc hỏa hừng hực cháy trong mắt tạo nên vô số ma ảnh, chụp lấy Hồng Tuấn, Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang chặn lại, nhưng không ngăn nổi ma khí, tình thế cấp bách, hắn quát: “Đừng để ý ta!”

Lý Cảnh Lung bỏ pháp khí, tế khởi Tâm Đăng, như lửa giận bắn ra, ngăn cản hộ Hồng Tuấn, cự thú giận dữ vọt tới, trong miệng ngậm đầy ma hỏa, che lấp cả Lý Cảnh Lung.

Khổng Tuyên trầm giọng nói: “Còn chờ gì nữa?”

Giọng nói của Khổng Tuyên vang bên tai, Hồng Tuấn bộc phát sức mạnh, gầm một tiếng, tay trái triệu tập Trảm Tiên Phi Đao, bỏ đi Ngũ Sắc Thần Quang, bốn thanh phi đao như sao chổi hướng thẳng phía bầu trời tăm tối kia.

Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng đối chọi, trong bóng tối hiện ra thân thể Viên Côn, hai mắt có ngọn lửa đen cháy rực, hai tay đẩy về phía Lý Cảnh Lung, trong lòng bàn tay hiện ra hai thanh kiếm.

“Đây là… kết cục của ngươi.” Viên Côn trầm giọng nói.

Hàn quang của kiếm lấp lóe, huyết khí tràn ngập, thấy cổ họng Lý Cảnh Lung trước mũi kiếm như mành chỉ treo chuông, Hồng Tuấn từ sau lưng vọt tới, hét lớn, Trảm Tiên Phi Đao bay ra, đón đỡ kiếm trong tay Viên Côn.

Kiếm hóa thành ngàn vạn, Trảm Tiên Phi Đao cũng hóa thành ngàn vạn, huyết khí lưu tinh và quang diễm bốn màu ở giữa bóng tối đen như mực chiếu sáng gương mặt Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn, bắt đầu điên cuồng va chạm!

Lý Cảnh Lung: “Hồng Tuấn!”

“Hây!” Hống Tuấn cắn răng chịu đựng sức mạnh khổng lồ như biển này, giữa ngàn vạn lưu tinh đối địch lẫn nhau, hắn bỗng nhiên cực kỳ tỉnh táo, một thanh phi đao ngược dòng, xuyên qua đao kiếm như mưa, mang theo ánh sáng đâm thẳng vào lồng ngực Viên Côn.

Cắm ngập cả chuôi!

Viên Côn gào một tiếng, mưa kiếm biến mất, ma hỏa tán loạn nổ ì ùng bốn phương tám hướng, ngay sau đó cự thú ngửa mặt gào thét, Côn, Bằng tách rời.

Cự Côn máu vẩy đầy trời bay lên, Kim Sí Đại Bằng lại rơi xuống đất.

“Bọn chúng tách ra!” Lục Hứa quát.

Lý Cảnh Lung nói: “Lục Hứa, Vũ Châu, Triều Vân đi đối phó nó! Những người còn lại giải quyết Thanh Hùng!”

Nhóm Khu ma sư chia nhau, Lý Cảnh Lung dẫn đám người hướng về phía mặt đất vây lấy Thanh Hùng, Lục Hứa và Triều Vân bay lên, đuổi theo Cự Côn.

“Nắm thắng lợi nhất thời, nhưng chờ đợi các ngươi, là cái chết vĩnh hẵng…” Máu Cự Côn bắn khắp chân trời, lại không có ý định chạy trốn, sáu cánh buông xuôi, há miệng, trong miệng lam quang lấp lóe.

“Ngươi sắp chết rồi!” Lục Hứa giận dữ hét.

Lục Hứa và Triều Vân phóng tới chân trời, Vũ Châu quát: “Nó định đồng quy vu tận!”

Trên mặt đất là mười vạn Đường quân của Quách Tử Nghi, còn vô số thú tộc đứng đó, Vũ Châu thấy Viên Côn ra sát chiêu, một khi nước biển trút xuống không biết bao người sẽ phải bỏ mạng, ngay sau đó Côn thần phóng sấm sét, muốn tương hợp với nước biển, giết chết toàn bộ phàm nhân ở đây.

Đúng lúc này từ phía tây, lại có viện quân tới, dù chỉ ngàn người, nhưng đều mặc giáp đỏ, tướng quân dẫn đầu, hô: “Đuổi kịp rồi!” Là giọng nói của A Sử Na Quỳnh.

Lục Hứa và Triều Vân chưa tới gần,  hồng thủy lại chuẩn bị sập xuống!

“Oa, không thể nào! Vừa đến đã gặp cảnh như này?” A Sử Na Quỳnh vội quát, “Mau mau! Đánh rớt nó xuống!”

Mọi người ở đây đều là võ sĩ Hỏa giáo do A Sử Na Quỳnh dẫn tới, vội vàng xuống ngựa, niệm chú văn, trong chốc lát ngàn vạn ngọn lửa như sao trời bay lên, bắn về phía Cự Côn.

A Sử Na Quỳnh phóng ra pháp thuật, ngọn lửa vờn quanh, triệu hồi chiến thần Hỏa giáo Ba Hách Lạp Mỗ, cầm một ngọn trường mâu bằng lửa, đâm về phía Cự Côn. Cự Côn điên cuồng rống lên, hồng thủy chệch hướng, tránh khỏi đại quân.

Vũ Châu xông qua nóc nhà, nghiêng người giữa không trung hóa thành cá chép dài, bay lên, sau đó sấm chớp trước mắt nở rộ, nó không mở nổi mắt ra.

“Ngu xuẩn!” Giọng của Cự Côn vang vọng, “Con kiến thủy tộc!”

Vũ Châu: “…”

Sấm sét đánh xuống như thiên kiếp, lân phiến toàn thân Vũ Châu cháy đen, ngay sau đó như vạn quân lao tới, ánh điện từ trên trời lao xuống tạo nên một vòng cung.

Lúc này trước mắt Vũ Châu chỉ còn nước biển, muốn nhấn chìm cả Lạc Dương của Cự Côn, nó gắng sức nhảy lên, xông qua đạo cung, sấm chớp tụ lại một chỗ, xuyên qua thân thể nó, ngay sau đó tiếng rồng ngâm lên…

Trán của nó mọc ra đôi sừng vàng, thân thể hóa thành rồng, móng nhọn cong vút, va phải Cự Côn, nó vặn người lật một cái, nước biển từ miệng Cự Côn hóa thành một cột nước rơi vào Lạc Hà. Mực nước Lạc Hà dâng lên, ào ào chảy về phía hạ du.

“Công đức viên mãn.” Viên Côn lạnh lùng nói, “Chỉ tiếc ngươi…”

Vũ Châu trợn to hai mắt.

Viên Côn: “Ngày sau chú định, ngươi sẽ chết trong tay nhân tộc… chết… trong tay… Khu ma sư…”

Sau đó vô số cảnh tượng truyền vào đầu Vũ Châu, trời đất mịt mờ, tuyết trắng tung bay, cự long rơi xuống nhân gian, một lão giả chống thất bảo diệu thụ đi về phía hắn, duỗi tay, che con mắt sáng của nó.

Đúng lúc này Lục Hứa lao lên đỉnh đầu Cự Côn, ấn lên trán nó, quát: “Tỉnh!”

Một tiếng động lớn vang lên, ảo giác bị ép ra khỏi đầu Vũ Châu.

Vũ Châu bỗng nhiên dừng lại, Cự Côn quay đầu muốn tránh né, chỉ thấy cự long trầm giọng nói: “Ta không quan tâm!”

Viên Côn: “Ngươi…”

Ngay sau đó, Vũ Châu bắt lấy Cự Côn, long trảo dồn lực, xé toạc hai cánh nó xuống! Cự Côn gào lên, Ba Xà quát: “Ngươi hóa rồng! Đừng quên huynh đệ!” Ngay sau đó Ba Xà cũng lao lên, cắn vào lưng Cự Côn, Cự Côn mất đi sức mạnh, rơi bụp xuống đất, tiếng vang kinh thiên động địa.

Bên ngoài thành Lạc Dương, khi Cự Côn rơi xuống, Đường quân nhao nhao né xa, cầm nỏ cứng. Rồng, Ba Xà, Côn thì thu nhỏ lại hóa thành người, hắn lảo đảo nôn ra một ngụm máu, Đường quân lại xông lên, cầm nỏ chỉ thẳng vào Viên Côn.

Trong thành Lạc Dương, Kim Sí Đại Bằng cuốn gió lốc, ma hỏa đại tác, bay lên biển mây trùng điệp. Khổng Tuyên ở dưới đất phát ra một luồng kình khí, đẩy cả đám Khu ma sư bay lên, xông lên tầng mây!

Trên cao vạn trượng, biển mây cuồn cuộn, một vầng trăng cô độc chiếu rọi chân trời, Kim Sí Đại Bằng giương cánh kêu to, gió nổi mây cuốn, ma khí cuốn sạch sẽ mây trắng, tạo nên một cơn gió lốc!

Cùng lúc đó, trên mặt đất thành Lạc Dương, hắc khí từ thi thể đã chết bay lên, tụ lại quanh người Thanh Hùng.

“Ta chưa hề… nghĩ tới… Khổng Tuyên, chúng ta sẽ có…. Ngày hôm nay…” Giọng nói Thanh Hùng vang vọng, “Khi trước ta chỉ là…. Mong ngươi có một ngày giải thoát được ma chủng… vì sao… lại đối xử với ta như thế…”

Khổng Tuyên chỉ an tĩnh nhìn chăm chú Thanh Hùng, thấp giọng nói: “Sau này luân hồi, sẽ gặp lại, đại ca.”

Lý Cảnh Lung quát: “Toàn bộ Khu ma ti chuẩn bị!”

Tất cả mọi người quát: “Nghe lệnh ——!”

Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Mượn pháp khí của các vị dùng một lát! Hồng Tuấn! Giúp ta một tay!”

Mọi người vây quanh Kim Sí Đại Bằng, Mạc Nhật Căn tế Thực Nguyệt cung, A Thái tế Đại Nhật kim luân, Khổng Tuyên tế Trí Tuệ kiếm, Cừu Vĩnh Tư tế Hàng Ma xử, Hồng Tuấn tế Khổn Yêu thằng.

Quanh người Lý Cảnh Lung quang mang vạn trượng, hàng thần!

Pháp thân Nhiên Đăng hiện hình, cầm Đăng quyết chiếu rọi đại địa, hướng về phía Kim Sí Đại Bằng, Thanh Hùng không ngừng giãy dụa nhưng không bay lên được.

“Kết thúc rồi.” Hồng Tuấn thấp giọng nói, hai tay khép lại, Thực Nguyệt cung, Đại Nhật kim luân bay về phía Hồng Tuấn.

Trí Tuệ kiếm, Hàng Ma xử bay về phía Lý Cảnh Lung.

Hồng Tuấn cầm Thực Nguyệt cung bay lên, Khổn Yêu thằng hóa làm dây cung, Cửu Tự Chân Ngôn xoay tròn trên Đại Nhật kim luân, nhập vào thân cung.

Lý Cảnh Lung xòe tay, Tâm Đăng chiếu rọi, dưới cường quang, Trí Tuệ kiếm hóa thành đầu tên, Hàng Ma xử làm thân, Kim Cương tiễn làm vũ.

Hồng Tuấn giương cự cung, Lý Cảnh Lung kéo tên, đặt lên Thực Nguyệt cung kéo dây.

Nhóm Khu ma sư và Khổng Tuyên hét lớn, chuyển pháp lực, cung tiễn bỗng nhiên sáng rực từng phần.

Kim Sí Đại Bằng liều mạng giãy dụa, không cam tâm gào thét, Lý Cảnh Lung đưa tay trái ôm eo Hồng Tuấn, Hồng Tuấn dùng cánh tay đỡ cung, Lý Cảnh Lung thét một tiếng, tay phải kéo căng dây cung!

“Bất Động Minh Vương! Cho ta mượn thần lực!” Lý Cảnh Lung quát.

Thần ngôn của Bất Động Minh Vương vang vọng Thần Châu như tiếng trời, Cửu Tự Chân Ngôn lần lượt rung động, nhập vào cung tên!

Ánh sáng Tâm Đăng chiếu khắp đêm dài, Nhiên Đăng pháp tướng khép tay, lưu quang biến mất, toàn bộ thế giới tối đen, chỉ còn cung tên kia mang theo ánh sáng như mặt trời, chiếu rọi khắp nơi.

Mũi tên kia như gió nhẹ sáng thế, sấm chớp tận thế, nó tạo nên chúng sinh, cũng hủy diệt vạn vật. Mặt trời cháy rực, sao trời nổ tung.

Vị thần ngàn năm mới xuất hiện kéo vụt màn đêm, thời gian luân chuyển, ánh sáng tuôn trào.

Tên rời cung, khu ma!

Cường quang lóe lên, ở bên trên chúng sinh đại địa còn say ngủ, như sấm sét rạch ngang trời, chiếu rọi Thần Châu đại địa. Kim Sí Đại Bằng gầm thét, bị tia sáng kia xuyên qua – chỉ trong chớp mắt.

Một hồn phách hóa thành thân hình Dương Quốc Trung bị đẩy ra, tách khỏi Kim Sí Đại Bằng, hóa thành long hồn bay về chân trời, cuối cùng cũng giải  thoát.

Trên đỉnh biển mây, Kim Sí Đại Bằng giận dữ bị thiêu đốt, tia sáng kia xuyên qua ma chủng giữa trái tim, biển lửa bao trùm, cháy rụi cả tầng mây cuồn cuộn.

Một tầng ánh rạng đông chiếu đến, nhóm Khu ma sư lơ lửng giữa biển mây, thân hình Thanh Hùng xuất hiện, ấn lên lồng ngực, đau đớn khom người, thấp giọng nói: “Mọi loại kiếp số, lại quy về ta…”

“Thanh Hùng.” Hồng Tuấn bi thương nói.

Thanh Hùng nói: “Bỏ đi sinh mệnh vĩnh hằng, bỏ đi cơ hội duy nhất cứu rỗi toàn tộc, Hồng Tuấn, ngươi chưa từng hối hận chứ?”

“Ta thấy trong sinh có tử.” Hồng Tuấn lơ lửng bên cạnh Lý Cảnh Lung, nhẹ nhàng nói với Thanh Hùng: “Cũng thấy trong tử có sinh, ta thấy vô số sinh tử luân hồi, người cũng được, yêu cũng thế, hai tộc lên xuống, cũng là vậy.”

“Cho dù lúc nào… ở đâu.” Hắn mỉm cười: “Chắc chắn sẽ có người giống ta và Cảnh Lung. Ta thấy thiếu niên cưỡi Ba Xà, Ba Xà hóa rồng xua tan Thiên Ma, Thánh địa suy tàn lại được phục hưng [2].”

“… Ta thấy Vạn Yêu điện sụp đổ, nhưng cũng thấy sức sống từ trong phế tích sinh trưởng.”

“Ta thấy cỏ cây tàn lụi, cũng thấy Phượng Hoàng niết bàn.” Hồng Tuấn nói. “Thiên địa, chúng sinh, vạn vật, chúng ta, các ngươi, bọn họ, từ xưa đã vậy.”

Hồng Tuấn chắp tay trước ngực, Thanh Hùng bi thương cười nói: “Được rồi.”

Khu ma sư vội chắp tay trước ngực, nhìn Thiên Ma chủng tan biến, thân hình Thanh Hùng lấp lóe quang mang, tản thành vô số điểm sáng nhập vào thiên mạch cuồn cuộn, nó như một con sông lớn vĩnh hằng, chảy qua quá khứ, hiện tại và cả tương lai.

“Con ơi, ta phải đi rồi.” Khổng Tuyên nói với Hồng Tuấn.

Đột nhiên pháp thuật dưới chân nhóm Khu ma sư rút đi, mọi người lập tức rơi xuống, hốt hoảng hô to. Hồng Tuấn lo lắng, Khổng Tuyên nói: “Không sao, sẽ có người đón được bọn họ, ta muốn tâm sự với con vài câu.”

Dưới mặt đất, lúc này mọi người dõi theo chân trời, thấy bọn họ ngã xuống, Vũ Châu hóa rồng bay lên đón người. Cừu Vĩnh Tư triệu hồi Giao đỡ lấy.

“Cần ngươi sao” Triều Vân chua xót nói.

Vũ Châu: “Ta muốn khoe một chút không được sao?”

Lý Cảnh Lung khoát tay: “Ở đây chờ bọn họ đi.”

Hắn biết Khổng Tuyên gặp được Hồng Tuấn, ắt hẳn có nhiều lời muốn nói, nhưng trời vừa sáng, Khổng Tuyên sẽ biến mất khỏi thế gian, nhập vào thiên mạch, tiến vào luân hồi.

Khổng Tuyên và nhi tử sóng vai ngồi trên cụm mây, mặt hướng phía đông, ánh bình minh trải rộng, trên tầng mây áng lên màu vàng rực rỡ.

“Dù bao nhiêu năm nữa.” Khổng Tuyên nói, “Ở đâu, chỗ nào, chắc chắn cũng sẽ có người như chúng ta.”

“Cha và mẹ cũng vậy sao?” Hồng Tuấn nói.

“Mới đầu, ta cũng không biết nàng là thần nữ chuyển thế.” Khổng Tuyên nghĩ nghĩ, đáp: “Cứ luân hồi một lần lại một lần, nàng sớm đã coi bản thân như người thường.”

Hồng Tuấn kiềm chế tình cảm phức tạp trong lòng, thấp giọng nói: “Cảnh Lung thay đổi nhân quả, nói cách khác, cha ở trong kiếm vì sao không ra gặp con sớm hơn?”

“Bí chú giam cầm ta trong đó, sau khi chết, ta chỉ có thể rời khỏi kiếm một lần.” Khổng Tuyên quay đầu nhìn con trai, mỉm cười: “Đêm trường kết thúc, ban ngày tiến tới, ta sẽ tiêu tán quy về thiên mạch. Bọn họ nói con rất giống ta đúng không.”

Hồng Tuấn nhẹ gật đầu, Khổng Tuyên cũng nhẹ gật đầu.

“Con hận chúng ta không?” Khổng Tuyên nói, “Hận cha mẹ đã sinh con ra.”

“Sao lại vậy được.” Hồng Tuấn run giọng, “Con chưa từng.”

Khổng Tuyên nói: “Ta hổ thẹn với mẹ con, cũng hổ thẹn với con. Nhưng ta biết, hai người chẳng hề hận ta. Lúc nào nhớ cha, đành soi gương đi vậy.” Khổng Tuyên vừa cười vừa nói: “Cha vẫn ở bên cạnh con”

Dưới ánh mặt trời, thân ảnh Khổng Tuyên nhạt dần, Hồng Tuấn nghẹn ngào, đau xót bi thương ngập tràn trong mắt, hắn mong nhớ phụ mẫu ngày đêm, nhiều năm như vậy cũng chỉ được gặp nhau ngắn ngủi thế này.

“Sinh giả vị quá khách, tử giả vị quy nhân, thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần.” Khổng Tuyên nói, “Đừng đau lòng? Con ta, ngày sau chúng ta sẽ gặp lại nhau giữa luân hồi.”

Hồng Tuấn: “Nhưng người.”

“Đời sau ta là con, con là cha.” Khổng Tuyên cười nói, “Một lời đã định.”

Nói xong hắn chìa ngon út, Hồng Tuấn ngoắc lấy, lại không ngoắc được, dưới ánh mặt trời, Khổng Tuyên hồn phi phách tán, đúng lúc này Hồng Tuấn đột nhiên nhìn thấy từ thiên mạch, một nữ tử bay tới, giang hai tay, dịu dàng ôm lấy Khổng Tuyên.

“Tinh nhi.” Giả Dục Trạch dịu giọng nói: “Con là đứa con ngoan, nương lấy làm tự hào.”

Ánh rạng đông chiếu khắp thiên địa, thiên mạch biến mất, Hồng Tuấn vẫn sững sờ ngồi trên biển mây, không biết qua bao lâu, đột nhiên một vòng tay xuyên qua mây, bế thốc hắn lên, Lý Cảnh Lung không nói lời nào, ôm hắn vào lòng.

“Về nhà thôi.” Lý Cảnh Lung nói, “Từ nay về sau chúng ta không chia lìa.”

Tâm tình Hồng Tuấn khá hơn, rồi lại chú ý tới rồng dưới chân Lý Cảnh Lung, nói: “A, rồng ở đâu ra vậy?”

“Không biết!” Lý Cảnh Lung thuận miệng: “Nó khăng khăng muốn tới đón em.”

“Là ta!” Vũ Châu tức giận quát.

“Oa, ngươi hóa rồng rồi!” Hồng Tuấn không tin hỏi, “Làm sao hóa rồng? Vượt long môn sao?”

Lý Cảnh Lung lễ phép hướng Vũ Châu nói: “Thực xin lỗi, sự việc khiến mọi người kinh ngạc quá nhiều, lúc ngươi nhảy long môn hóa rồng… mọi người không kịp kinh ngạc.”

Cái đuôi của Vũ Châu hiện ra giữa mây, còn cháy mất một mẩu, nó tuyệt vọng nói: “Ngươi xem ngươi đi, Hồng Tuấn! Ta vượt long môn ngươi cũng không thấy, phí công quá!”

Hồng Tuấn cười ha ha, trấn an Vũ Châu, hoàng long đáp xuống mặt đất, thấy Lạc Dương ngập nước, mặt đất lộn xộn. Lý Cảnh Lung hô: “Mọi người đâu? Đi đâu hết cả rồi!”

“Chỗ này!” Cừu Vĩnh Tư hô.

Hồng Tuấn suýt nữa trượt chân vào nước bùn, người kia là Mạc Nhật Căn, hữu khí vô lực nói: “Ta ở đây.”

Lục Hứa nằm trên nền đất, ở phía xa nói: “Ta ở chỗ này, Hồng Tuấn.”

“Sao cả ngươi cũng…’”

Đám người ngang dọc tứ tung, đổ người lên mặt đất, hòa thành một thể với đại địa, Lý Cảnh Lung tìm nửa ngày không thấy A Sử Na Quỳnh, hỏi ra mới biết hắn và vệ sĩ Hỏa giáo và Đường quân ở bên bờ Lạc Hà.

Máu tươi Cự Côn chảy đầy đất, chất đống bên bờ sông, nhóm Khu ma sư chân cao chân thấp đi đến bên bờ,  quái vật khổng lồ này xương trắng ơn ởn, huyết nhục như lóc ra.

“Viên Côn hắn…”

“Chết rồi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Côn Bằng vốn là một thể, trên trời bắn chết Thanh Hùng, là lúc hắn ngã xuống.”

Hồng Tuấn đặt Cự Côn bên cạnh bờ, Chiến Tử Thi Quỷ Vương, Ngọc Tảo Vân dẫn đầu yêu tộc đi tới, đám chim chóc đáp xuống, ngập tràn sợ hãi.

“Ta đặc xá các ngươi.” Hồng Tuấn nói.

Nhân tộc và yêu tộc tách biệt chia làm hai đại doanh, cảnh giác nhìn chăm chằm đối phương.

Lý Cảnh Lung nói với Quách Tử Nghi: “Quách lão tướng quân, Lạc Dương đã thu về tay, còn yêu tộc…”

Biểu tình Lý Cảnh Lung khó xử, Quách Tử Nghi nghĩ nghĩ, nói: “Nhờ Khu ma ti hòa giải.”

Quách Tử Nghi và mười vạn đại quân thấy Lý Cảnh Lung đánh một trận long trời lở đất, còn ai dám dị nghị? Không bị yêu quái tìm đến bắt nạt đã là may mắn

Hông Tuấn nói: “Vị Côn thần này dù sao cũng là Yêu vương bản tộc, tiễn hắn thủy táng đi.”

Đám yêu quái tiến lên, hợp lực đẩy thi thể Viên Côn vào Lạc Hà, Cự Côn rơi vào sông, theo dòng nước chảy xuôi, cuối cùng lại về biển cả.

Cùng lúc đó, một đường ánh sáng bay về phía Hàng Châu, nhập vào Trấn Long tháp.

Tầng cao nhất Trấn Long tháp, linh hồn Diệp Minh hiển hiện, quang ảnh Dương Quốc Trung đến trước mặt phụ thân, quỳ một chân trên đất,

Bờ Lạc Hà.

“Các ngươi… ừm không chốn về, vậy quay lại thánh địa đi.” Hồng Tuấn nói với đám yêu quái, “Một thời gian nữa ta cũng quay về.”

Chiến tử thi Quỷ Vương gật đầu, trầm giọng nói: “Ngô Vương vạn tuế!”

Chúng yêu rối rít nói: “Ngô Vương vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Còn lại chưa đầy năm vạn yêu tộc, quỳ đầy bình nguyên, Hồng Tuấn ra hiệu bọn họ đứng dậy, dù sao có Đường quân bên cạnh, cũng không hay lắm.

Ngọc Tảo Vân tiến lên, Lý Cảnh Lung nhớ Quách Tử Nghi đã gặp Dương Ngọc Hoàn mấy lần, chỉ sợ Ngọc Tảo Vân biến hình, Quách Tử Nghi vạch tội hắn sai sử yêu quái mê hoặc thiên tử, thì oan này nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Hắn vội dùng ánh mắt ra hiệu Ngọc Tảo Vân đừng hóa thành người.

“Bệ hạ về Trường An?” Ngọc Tảo Vân hiểu ý Lý Cảnh Lung, hỏi.

Lý Cảnh Lung quả quyết nói: “Hồ vương, ta thay người sắp xếp.”

Một hồ một người, một hỏi một đáp, Lý Cảnh Lung biết Ngọc Tảo Vân muốn gặp Lý Long Cơ một lần, Ngọc Tảo Vân chỉ cần lời hứa hẹn, liền vui vẻ cười nói: “Cảm ơn, vậy chúng ta sẽ quay về thánh địa, không phiền các ngươi.”

Hồng Tuấn mờ mịt: “Hai người đang nói gì?”

Trong khoảnh khắc, yêu tộc trùng điệp trước mặt đại quân rút lui, Lý Cảnh Lung và Quách Tử Nghi bàn bạc chuyện ở Lạc Dương, thành này đã bị phá hỏng, Lý Cảnh Lung thầm nghĩ vẫn được, không ai bắt chúng ta bồi thường.

“Được rồi!” Hồng Tuấn quay lại vũng bùn, ngồi chung một chỗ với mọi người, duỗi lưng một cái, Lý Cảnh Lung chưa quay lại, cuối cùng cũng xong xuôi. Nhưng ngẫm lại, vẫn có chút mất mát.

“Sao cha ngươi lợi hại như vậy?” Lục Hứa nói, “Bản lĩnh của ngươi chưa bằng một nửa.”

Hồng Tuấn nói: “Lục Hứa ngươi có thể đừng nhắc chuyện này không?”

“Gia phụ tu luyện ngàn năm.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hồng Tuấn mới tu luyện được bao lâu, so sánh được sao.”

Mọi người nghĩ cũng phải, đều cười, Hồng Tuấn hỏi: “Sau đây chúng ta đi đâu?”

“Về nhà.” A Thái nói, “Tẩu tử ngươi còn chưa đón tới đâu.”

Hồng Tuấn thầm nghĩ nơi nào có nhà, lại hỏi: “Thành Đô sao?”

“Trường An!” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Quách Tử Nghi mới giành lại, không nghe thấy sao?”

“Vừa rồi hắn không ở đây.” Lục Hứa nói.

Hồng Tuấn bỗng nhiên nhớ ra, lấy lại Trường An, tức là bọn họ có thể quay về Khu ma ti.

Mùng ba tháng tư, oanh bay cỏ mọc, Đường quân còn giằng co với Sử Tư Minh, mọi người đã quay về Trường An, vật dụng trước khi chạy trốn vẫn còn nguyên, không ít bách tính đã lục tục quay về. Đại Đường đều đã làm xong những việc cần thiết, yêu quái hiện giờ không còn là mối nguy.

Mà ma khí ở Quan Trung, theo ngày đó hủy diệt Ma chủng đã quay về thiên địa mạch mà tịnh hóa. Triều đình vẫn còn ở Linh Vũ, xem ra vẫn còn sợ hãi, chắc một năm, nửa năm cũng chưa quay lại.

Thương đội người Hồ từ Ba Thục đưa Đặc Lan Đóa và Trần Phụng về, vào hè nhưng ve vẫn lặng im, Trần Phụng gặp lại Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn, nhào vào lòng Hồng Tuấn, hò reo không ngừng.

Trần Phụng: “Chúng ta đi đánh yêu quái sao?”

Cừu Vĩnh Tư: “Ở đây không có yêu quái.”

Đêm hè, mọi người hóng mát trong sân, Trần Phụng ăn dưa hấu còn nói: “Triệu Tử Long là yêu quái mà.”

“Ta là rồng!” Vũ Châu cả giận, “Là rồng đó, sao lại là yêu quái.”

Triều Vân chủ động: “Ta là yêu quái, điện hạ, cứ đánh ta đi. Ta chơi với người.”

Mọi người: “….”

Cừu Vĩnh Tư lắc quạt, tập trung đọc thư, Hồng Tuấn hỏi: “Sao vậy?”

“Gia gia bảo ta về một chuyến.” Cừu Vĩnh Tư nói.

“Muốn đến chơi nhà thúc.” Trần Phung nói.

“Ừm…” Cừu Vĩnh Tư nhìn Trần Phụng, nói: “Hiện giờ không được, sang năm thì sao?”

Lý Cảnh Lung ý thức lần này Cừu Vĩnh Tư quay về là lo liệu hậu sự cho Cừu Cầu, dù sao tuổi tác tổ phụ cũng đã cao.

“Ngày mai về đi, bồi lão nhân gian nhiều chút nào hay chút ấy.” Lý Cảnh Lung hướng Cừu Vĩnh Tư nói.

Hồng Tuấn cảm nhận được gì, vỗ vai Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư cười cười.

A Sử Na Quỳnh nói: “Chúng ta cũng phải về cố hương, vừa nuôi lớn Hỏa nhi vừa tim chỗ ở mới, quốc vương và vương hậu còn chưa lộ diện.”

“Hồng Tuấn đi cùng chúng ta không?” Đặc Lan đóa cười nói.

Hồng Tuấn muốn đi lại không nỡ rời bỏ, Lý Cảnh Lung nói với bọn họ: “Lặn lội dường xa, mọi người chưa sắp xếp ổn thỏa, trước không làm phiền, đầu xuân năm sau sẽ đi xem.”

A Thái hướng Hồng Tuấn nói: “Hầu bì, nhất định phải đến nhé.”

Hồng Tuấn nói: “Ta muốn hỏi lâu rồi, hải mị hầu bì là ý gì?”

“Hải mị.” A Sử Na Quỳnh nói, “Là thân ái, nhiệt tình hỏi thăm. Hầu bì, là mấy con khỉ đánh nhau…”

“Đừng nghe bọn họ nói linh tinh!” Đặc Lan Đóa chặn họng A Sử Na Quỳnh, “Hải mị hầu bì, là bảo bối thân yêu.”

“Về nhà đưa hầu bì gần đây đến mọi người xem mặt một chút chứ?” Mạc Nhật Căn trêu ghẹo.

Lý Cảnh Lung vội nháy mắt, A Sử Na Quỳnh cười nói: “Yên tâm! Lúc đầu cũng đinh dẫn đến, nhưng ngẫm lại để hắn ở trong tộc trước đã.”

“Oa.” Mọi người lập tức ồn ào muốn A Sử Na Quỳnh nói cho rõ, hắn lại khoát tay, “Người ta còn chưa đáp ứng ta đâu.”

Hôm sau, Lý Cảnh Lung tiễn biệt mấy người, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa lười biếng quay về, thấy Trần Phụng quấn lấy Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung cả ngày, Mạc Nhật Căn nhìn thật lâu, chợt có suy nghĩ. Khu ma ti đã khôi phục nhưng trong thành Trường An không có án, chỉ có Vũ Châu và Triều Vân đi đi lại lại giữa Thánh địa và Trường An, yêu tộc, nhân tộc đều bình an vô sự, Mạc Nhật Căn không khỏi có chút bứt rứt.

Mùng bảy tháng bảy, sông ngân vắt ngang trời, chợ Tây mở lại, đám người tụ tập ở đình viện uống rượu. Mạc Nhật Căn gõ chén nói: “Trưởng sử, ta muốn về nhà một chuyến.’

“Ngay cả hai người cũng muốn đi sao.” Hồng Tuấn cực kỳ quyến luyến, nhìn Lục Hứa, hắn không nỡ rời xa Lục Hứa.

Lục Hứa cảm thấy như làm sai chuyện gì, nói với Mạc Nhật Căn: “Ta không đi.”

“Đi đi.” Lý Cảnh Lung cười nói, “Muốn đi đâu? Khu ma ti không phải nhà giam, không có án, hôm nào chúng ta cũng nên ra ngoài một chút đi.”

Hồng Tuấn nhớ Lý Cảnh Lung đáp ứng hắn, trong đó có một việc là ‘ăn đồ ăn ngon khắp thiên hạ’, hiện giờ Loạn An Sử vẫn chưa yên, so với thời thịnh thế kém hơn nhiều, cũng chả có gi ngon.

Mạc Nhật Căn hơi chếnh choáng, cười nói: “Về Thất Vi đi, Lục Hứa muốn một nữ nhi, cầu Lang thần xem có cách nào không.”

“Hắn là nam!” Hồng Tuấn nói, “Việc này cầu Lang thần sẽ có cách sao?”

Lục Hứa nói: “Đừng nghe hắn, không phải hắn chính là Lang Thần sao?”

Hồng Tuấn nghĩ cũng phải, cảm thấy lời này rất kỳ quái, Lý Cảnh Lung cười ha ha, vỗ đầu Mạc Nhật Căn, nói: “Say rồi, uống ít đi.”

“Thật không phải.” Mạc Nhật Căn lầu bầu nói, đầu cúi xuống, dịu giọng: “Phụng nhi thật đáng yêu.”

“Vậy ngươi còn dọa nó?” Lục Hứa cười đau cả bụng, Hồng Tuấn biết Mạc Nhật Căn thích trẻ con, liền bảo Lục Hứa: “Có thuốc gì, có thể để nam nhân…

“Không, thể, nào!” Lục Hứa nói, “Khổng Hồng Tuấn, ngươi mà trêu cợt ta, ta trở mặt với ngươi.”

Hồng Tuấn cười, đứng dậy, nâng Mạc Nhật Căn về phòng. Hôm sau, lúc Lý Cảnh Lung tỉnh dậy, hai người đã đi rồi, đồ đạc vẫn còn nguyên, chỉ mang theo vài bộ quần áo, hắn biết bọn họ chỉ đi một thời gian thôi.

Vũ Châu và Triều Vân là tả hữu hộ pháp trên danh nghĩa của Hồng Tuấn, đi đi lại lại giữa Trường An và Ba Thục. Đầu xuân sau, Chiến Tử Thi Quỷ Vương bảo Hồng Tuấn nhờ Vũ Châu đi chuyển gạch hộ, định xây thêm mấy chỗ, Hồng Tuấn liền đuổi cả hai gia hỏa đi.

“Tốt, giờ chỉ còn hai chúng ta.” Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung trả lời thư, phái Triều Vân đi.

“Con chúng ta không phải người sao?” Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn nhìn Trần Phụng đang xúc bùn ở trong vườn.

Hồng Tuấn sờ đâu một cái: “Quên mất.”

“Em ở bao lâu nữa mới chán?” Lý Cảnh Lung nói, “Khi nào đến chỗ thánh địa làm vương đây?”

“Huynh ở đâu, ta ở đó.” Hồng Tuấn ở Trường An còn chưa đủ.

“Em ở đâu ta ở đó.” Lý Cảnh Lung cười, hôn một cái lên mặt Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn cảm thấy một đời dài như vậy, mỗi ngày dính lấy Lý Cảnh Lung cũng chẳng nhàm chán, Trần Phụng hoạt bát hiếu động, nhưng ngủ nhiều, mà chia phòng từ bé thành quen, mỗi ngày đều ngủ riêng, nhưng khi nó tỉnh Lý Cảnh Lung ngại không dám làm. Nhưng khi Trần Phụng ngủ trưa muốn làm gì thì làm.

Đến đêm, lúc yên lặng như tờ, càng dễ giày vò, Hồng Tuấn không chịu nổi, ước định với Lý Cảnh Lung, mỗi ngày chỉ được ba lần, sáng, trưa và tối muộn.

Nhưng quy củ này mùa đông còn được, đến mùa xuân lại không ổn, ngày xuân nhàn nhã, Lý Cảnh Lung mắc nghẹn, cả người nóng rực, như chó đực phát tình, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn triền miên với Hồng Tuấn.

“Phụng nhi không ra đâu.” Lý Cảnh Lung nhìn xung quanh phòng nghỉ, ngày xuân tinh lực dồi dào.

“Nghiêm cấm!” Hồng Tuấn lập tức nói, “Lần trước vừa cởi y phục, Phụng nhi lập tức quay về! Không đợi đến tối sao?”

Lý Cảnh Lung nói: “Chỉ ôm hôn thôi.”

Hồng Tuấn biến hắn nói ‘ôm hôn’ cuối cùng cũng phải làm hết một lượt, như mấy lời đạo lý trước khi hát hí, rồi nói: “Vậy hôn một cái, ta đi mua đồ ăn.” Nói xong, hôn Lý Cảnh Lung như chuồn chuồn lướt nước, rồi rời đi.”

Lúc gần đi, Hồng Tuấn lại nói: “Huynh có ghi chép gì còn cần viết nốt đó.”

Lý Cảnh Lung phấn chấn tinh thần, đến thư phòng chỉnh lý lục ký, mấy năm nay gặp yêu quái gì, hồ yêu, ngao ngư, ôn thần, tuyết nữ, phượng hoàng.

Hoa đào xen lẫn gió xuân, trời xanh không gợn mây, ngày xuân tươi đẹp, Trường An khôi phục sinh khí, Hồng Tuấn đi qua chợ Tây, hiệu sách vừa mới mở, bên ngoài có mấy đứa nhóc vây quanh một sạp hàng.

“Tuổi còn nhỏ mà đã đánh bạc!” Hồng Tuấn nói, “Không được!”

Đám trẻ con ngẩng đầu, trong đó một đứa bỗng ‘a’ một tiếng, Hồng Tuấn phát hiện không phải là con mình sao?”

“Con… Phụng nhi!” Hồng Tuấn nổi giận.

Trần Phụng vội nói: “Cho con ném thử một cái.”

Hồng Tuấn dở khóc dở cười nói: “Ném cái gì?”

Đó là một quán chơi trò ném thẻ vào bình rượu, bày người gỗ ngựa gỗ, bình sứ đồ cổ, nói là đồ vật đáng tiền thu được trong chiến loạn, ở phía trước có một cái bình, dùng tiền mua một tiễn, ném trúng thì được mang đi.

Trần Phụng nhìn trúng một cái kệ đỡ hình rộng mạ vàng, khóe miệng Hồng Tuấn co giật, đây không phải đồ trong Dương phủ sao? Trước kia Dương quý phi hay đặt cái kệ này trên bàn, bên trên đặt ‘mồ hôi nước mắt nhân dân’. Hồng Tuấn khi xưa ăn bánh nhưng ném đĩa, không hiểu tại sao Trần Phụng thích thứ này.

“Để ta.” Hồng Tuấn thầm nghĩ lão tử ta phi đao đâu liền trúng đó, ném thẻ vào bình quá đơn giản. Thế là hắn xốc tay áo, mua mười thẻ ném.

Nửa canh giờ sau, ngoài ngõ, Trần Phụng nhanh chóng chạy vào.

“Cha —— cha ——!”

Trần Phụng lớn tiếng hô, vén rèm thư phòng nhìn vào bên trong.

Lý Cảnh Lung đi ra, khom người ngồi xổm: “Làm sao?”

“Nương thua sạch tiền mua thức ăn rồi.” Trần Phụng rón rén nói bên tai Lý Cảnh Lung, “Người cầm tiền đưa cho nương đi.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung ôm nó, hôn Trần Phụng một cái, hỏi: “Không thể nào, em ấy đánh bạc ư?”

Trần Phụng lấy chén trà, uống một chút, Lý Cảnh Lung nhíu mày, hỏi lại Trần Phụng, Trần Phụng không dám gạt đành kể lại, rồi giục Lý Cảnh Lung mau lấy tiền. Lý Cảnh Lung lấy hai miếng vàng, dắt Trần Phụng đến chợ Tây.

Hồng Tuấn ném năm mươi thẻ, không còn tiền đành đứng đấy, nhìn người khác đều đến ném, nghĩ thầm đừng ai lấy được thứ mà Trần Phụng thích kia, mà ngẫm lại người khác ném được sao hắn lại không?

Hồng Tuấn thấy Lý Cảnh Lung đến, nói: “Huynh thử xem? Ta còn thiếu hai mươi văn tiền.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung xem xong biết chuyện gì xảy ra, năm đó còn hoàn khố, chơi bơi lêu lỏng, sạp hàng ném thẻ vào bình, xoay đĩa, đều có chút mánh khóe, gạt được hắn sao?

“Mau!” Hồng Tuấn nói, “Lấy cho con trai huynh cái kệ rồng kia, ta sắp tức chết mất!”

“Ta ném cũng không trúng.” Lý Cảnh Lung cười nói, “Vận khí này của ta, em không được thì ta càng không được.

Chủ quán hoài nghi nhìn Lý Cảnh Lung, tên này là người từ nơi khác đến, không biết Lý Cảnh Lung nổi danh kinh thành, nói: “Mang tiền theo không? Ta làm ăn ít vốn không thể cho nợ…”

Lý Cảnh Lung ném miếng vàng vào trong mâm ‘đông’ một tiếng, bốn phía có người hóng chuyện đến xem.

“Đổi bốn mươi thẻ.” Lý Cảnh Lung nói, “Một lần mười cái, còn thừa cho ngươi.”

“Được rồi.” Chủ quán nghĩ thầm lần này vớ được dê béo.

Lý Cảnh Lung cầm thẻ, ước lượng, ném từ tay trái qua tay phải, lại từ tay phải qua tay trái, nhắm nửa ngày không buông xuống, nói với Hồng Tuấn: “Vân khí của ta không được rồi.”

“Vậy quên đi.” Hồng Tuấn cười nói, “Về nhà thôi.”

“Không ném?” Lý Cảnh Lung nói.

Lý Cảnh Lung một tay cầm thẻ, nghiêng người, không thèm nhìn, Hồng Tuấn vốn tưởng Lý Cảnh Lung định nói chuyện với hắn, không ngờ Lý Cảnh Lung lại cúi đầu hôn. Đám người xung quanh ồn ào, lúc đó Đại Đường lắm kẻ giàu có, nam nhân thân mật với nam nhân cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ già, người đi đường chỉ thấy buồn cười. Bỗng nhiên Lý Cảnh Lung ném thẻ, “đông” một cái, trúng bình.

Hông Tuấn cùng Trần Phụng lập tức reo hò!

Lý Cảnh Lung lại vung tay, ‘leng keng’ mấy tiếng, toàn bộ bình bày ra đều trúng cả.

Sắc mặt chủ quán tái xanh, Lý Cảnh Lung nói: “Mọi người lên hết đi.”

Đám người xông lên, ngoài kệ rồng cho Trần Phụng thì đều chia nhau hết sạch, Lý Cảnh Lung ra hiệu chủ quán đổi đồ. Chủ quán nói: “Thu quán! Hết đồ rồi!”

Lý Cảnh Lung nói: “Chúng ta cũng ít vốn, không thể để ngươi đi được.”

Lại vang lên một trận cười, Hồng Tuấn cảm nhận được chủ sạp bày ra là giết gà còn mất nắm gạo, mặt dần trắng bệch, rồi nói: “Thả hắn đi thôi. Cũng không làm chuyện xấu gì.”

Lý Cảnh Lung lấy một con ngựa của chủ quán, chủ quán chạy mất dạng. Lý Cảnh Lung cõng Trần Phụng trên lưng, cùng Hồng Tuấn mua đồ ăn rồi về.

“Không phải huynh nói vận khí không tốt sao?” Hồng Tuấn trêu chọc.

Lý Cảnh Lung: “Cái này ta không dựa vào vận khí, mà là thực lực.” Nói xong trong tay xòe ra một cục nam châm, Hồng Tuấn bỗng nhiên hiểu ra.

Dưới trời chiều, Trần Phụng ngủ thiếp trên lưng Lý Cảnh Lung.

Hồng Tuấn nói: “Vậy, huynh đánh nhau đều dựa vào thực lực?”

“Đều nhờ thực lực.” Lý Cảnh Lung nói như thật, “Từ khi gặp em đến giờ, lúc nào cũng không may.”

Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung đứng ở hẻm nhỏ, Lý Cảnh Lung cõng Trần Phụng, Hồng Tuấn hơi khó chịu, cảm giác đã thấy cảnh tượng này ở đâu, nhưng không nhớ ra.[3]

“Vậy huynh chưa gặp vận khí tốt bao giờ ư.” Hồng Tuấn bất mãn nhìn Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung nói: “Cả đời chỉ có một lần.”

“Ồ? Khi nào?”

“Mùa xuân năm ấy, khi bò qua tường viện mà quen biết em… Giờ nghĩ lại, ngày đó, vận khí cả đời ta đều đã dùng hết.”

—— Thiên Bảo phục yêu lục – Hoàn ——

_______________________________________________

Hàng thần khu ma: hóa thành thần diệt ma

[1] Chế từ bài Thương Trọng Tử nằm trong Kinh Thi

[2] Nếu mình không nhầm thì đây là nhắc đến Hạng Thành trong bộ ‘Khu ma sư’, tại bộ đó mình chưa đọc hết.

[3] Bạn nào còn nhớ thì đây chính là hình ảnh tương lai Côn Thần từng cho Hồng Tuấn thấy khi từ Lạc Dương về Trường An, sau khi giết xong ‘Sắc’.

_____________________________________________

Đôi lời lảm nhảm: cuối cùng cũng hoàn Thiên Bảo rồi, cảm ơn mọi người ủng hộ và theo dõi. Mình sẽ quay lại làm ‘Bật lửa’ và tự tay beta lại Thiên Bảo cho hoàn thiện. 

Xong xuôi là sang ‘Định Hải’, còn cả Sơn Hữu Mộc Hề chờ anh Gà đăng nữa. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.