Chương trước
Chương sau
“A Thái đâu rồi?” Hồng Tuấn nằm cạnh bên người Lý Cảnh Lung.

Thân thể Lý Cảnh Lung không ấm áp như trước nữa, thể chất hư nhược khiến tay chân hắn lạnh buốt, mà nằm trong chăn như cái hầm băng.

“Chạy khỏi Lạc Dương thì tách ra.” Lý Cảnh Lung nói, “Chắc còn đang đi tìm chúng ta.”

Hồng Tuấn không hỏi thêm nữa, Lý Cảnh Lung cả đêm không ngủ chỉ mở to mắt ngẩn người, Hồng Tuấn không dám hỏi sau này thế nào.

Làm sao đây? Đã thành thế này, quân đội của An Lộc Sơn không biết đánh đến đâu, trong thành Lạc Dương, nguyên nhân nào khiến Lý Cảnh Lung thất bại; khi hắn dẫn động địa mạch, tại sao lại xuất hiện Bất Động Minh Vương… Tất cả mọi chuyện hắn đều không dám hỏi nhiều.

Hắn ngước mắt nhìn Lý Cảnh Lung, không còn được như trước gối lên tay hắn nữa, vì trên vai còn đeo nẹp.

“Ấm hơn không?” Hồng Tuấn hỏi.

“Tốt hơn rồi.” Lý Cảnh Lung đáp.

Hồng Tuấn nhẹ nhàng ôm eo Lý Cảnh Lung, đặt lông PHượng Hoàng lên ngực hắn, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn.

“Chờ huynh khỏe lên, ta sẽ đưa huynh về Diệu Kim cung.” Hồng Tuấn nói, “Trọng Minh và Thanh HÙng sẽ có cách.”

“Ta không có mặt mũi nào dám đi.” Lý Cảnh Lung thấp giọng đáp.

Hồng Tuấn nói: “Ta cũng không còn mặt mũi quay lại.”

Lần trước rời đi, Hồng Tuấn biết hắn đã làm tổn thương Trọng Minh, lần này lại dẫn Lý Cảnh Lung quay về cầu Trọng Minh chữa trị cho hắn, càng khiến Trọng Minh nổi giận. Lại nói, ngày thường đi theo Lý Cảnh Lung chẳng để ý dưỡng phụ, giờ ái nhân bị thương nặng như vậy phải quay về cầu trợ…  Hồng Tuấn thấy chính bản thân thật đáng khinh.

“Nhưng ta không hối hận.” Hồng Tuấn nói.

“Thực xin lỗi.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói.

“Đừng nói nữa.” Hồng Tuấn đáp, “Cảnh Lung, huynh tỉnh táo đi! Huynh không thế này!”

“Em nói đúng!” Lý Cảnh Lung chậm rãi nhắm hai mắt, mệt mỏi thở một hơi. HỒng Tuấn muốn hắn tỉnh táo, Lý Cảnh Lung lại nói: “Mấy ngày nay, ta suy nghĩ nhiều lắm, em cảm thấy, không giống ta đúng không?”

Hồng Tuấn nhíu mày, kinh ngạc nhìn kỹ Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nói: “Kỳ thực, đây mới là ta,”

Lý Cảnh Lung thở dài, “Xưa nay ta chưa từng kể qua, sau khi nhận được Tâm Đăng.”

Hồng Tuấn kinh ngạc nói: “Huynh có ý gì?”

“Cảm giác kia rất khó hình dung.” Lý Cảnh Lung nhắm hai mắt, lẩm bẩm nói, “Dường như toàn bộ thế gian, sáng lên rực rỡ theo…”

“Khi nào?” Hồng Tuấn nhận ra có gì đó không đúng.

“Khi trước em thấy ta là người thế nào?” Lý Cảnh Lung đột nhiên hỏi.

“Huynh là tốt nhất.” Hồng Tuấn đáp.

Lý Cảnh Lung im lặng không nói, Hồng Tuấn cảm thấy, Lý Cảnh Lung là người rất tốt, thiện lương, dũng cảm, thông minh, quả quyết, lại có lý tưởng vững chắc, ở trong mắt Hồng Tuấn chỉ có thể dùng hai chữ ‘hoàn mỹ’ để hình dung.

“Nhưng trong lòng ta tự rõ ràng.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Ta trước đây không như vậy.”

“Cái gì?” Hồng Tuấn đột nhiên nhớ tới thứ gì đó đã thay đổi vận mệnh hai người.

Quả nhiên, Lý Cảnh Lung nói: “Kia là khi ta có được Tâm Đăng, chính xác là sau khi gặp em.”

Hô hấp Hồng Tuấn dồn dập, Lý Cảnh Lung còn nói: “Từ lúc nào ấy hả? Chắc là từ lúc tỉnh dậy ở Bình Khang, mở mắt thấy em trước mặt ta, đã có cảm giác mơ hồ rồi. Cho đế khi lĩnh mệnh đến Khu ma ti, gặp được em…”

“…Trong lòng như được chiếu sáng.” Lý Cảnh Lung nói, “So đo, tính toán đã không quan trọng nữa…”

Hồng Tuấn nghe nói không ít chuyện của Lý Cảnh Lung khi trước, ngoài các thành viên Khu ma ti, ai nhìn Lý Cảnh Lung, trong mắt đều có thần sắc rất kỳ quái, như đang mơ hồ cười nhạo, lại như không hiểu rõ. Mà hơn nữa, hắn biết Lý Cảnh Lung đắc tội người khác từ khi còn là thiếu niên, dù là Hoàng đế, quý phi, quan viên đều lạnh lùng xa cách, nên mới nghèo túng như vậy.

Nhưng khi hắn dẫn dắt Khu ma ti, quan lộ lại thênh thang rộng mở, dường như khác hẳn so với Lý Cảnh Lung từng được đồn đại.

“Hiện giờ cảm giác này, lại quay về.” Lý Cảnh Lung nói, “Nặng trĩu trong lòng.”

Tâm Đăng có thể thay đổi một người nhiều như vậy sao? Hồng Tuấn chưa từng nghe Thanh Hùng nói qua, nếu như Tâm Đăng biến mất vậy thì nó đi đâu? Hắn nhíu mày, nhìn Lý Cảnh Lung.

“Cho nên Tâm Đăng biến mất, huynh cảm thấy… khó chịu sao?” Hồng Tuấn không hiểu, nhìn Lý Cảnh Lung.

“Ta lại thành phàm nhân.” Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói, “Người mà em từng biết là Tâm Đăng dựng lên, không phải ta thực sự.”

“Vậy… thực sự là huynh thì thế nào?” Hồng Tuấn nghi hoặc hỏi.

“Nhu nhược, tự phụ, háo sắc.” Lý Cảnh Lung nói, “Bỏ dở giữa chừng, thích việc lớn ham công to, vô năng… Thứ tự kiêu ngạo duy nhất chỉ có xuất thân với một tay tiễn thuật.  Nhưng giờ, võ công cũng mất.”

“Cho nên?” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung khó khăn nghiêng đầu, nhìn Hồng Tuấn, hốc mắt đỏ lên. Hồng Tuấn tiến tới, hôn hắn.

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên Hồng Tuấn chủ động, nồng nhiệt hôn hắn. Lý Cảnh Lung bị hôn xong, đầu óc trống rỗng, tim đập loạn.

Lý Cảnh Lung: “Ưm…”

Có lẽ hắn muốn nói hiện giờ hắn không xứng với Hồng Tuấn, hay hiện giờ ta  không bảo vệ được em, hoặc lời nói ủ rũ nào nữa, nhưng nụ hôn của Hồng Tuấn như cuồng phong bạo vũ, không hề do dự, bá đạo cường hãn xâm chiếm hắn.

Lý Cảnh Lung: “Em nghe ta nói đã…” Một câu còn chưa nói xong, Hồng Tuấn không dám tì vào người hắn đành dùng tay chống bên gối, nhẹ nhàng đè, khiến Lý Cảnh Lung thở dốc một hơi, lại hôn một cái nữa.

Lý Cảnh Lung bình thường yêu chiều Hồng Tuấn, lại không ngờ tên nhóc này khi cố chấp sẽ hủy thiên diệt địa như vậy, hắn muốn đẩy Hồng Tuấn ra nhưng tay chân vô lực, ngay cả quay đầu cũng khó. Môi lưỡi Hồng Tuấn trêu chọc, như chỗ không người, hắn cưỡng ép Lý Cảnh Lung, hôn gần nửa khắc mới buông.

Lý Cảnh Lung không thở được, trong đầu mê man, hắn vì nụ hôn này mà tâm tình tốt hơn một chút, đang định đẩy Hồng Tuấn ra, Hồng Tuấn lại không chút lưu tình, cúi đầu hôn tiếp, đến khi ý thức Lý Cảnh Lung mơ hồ mới tha.

Hồng Tuấn vừa hôn hắn, tay luồn xuống phía dưới, sờ soạng, thấy dấp dính, giật mình.

“Huynh…” Hồng Tuấn cười ha hả.

Lý Cảnh Lung nhịn quá lâu, toàn thân không động được, nhưng vẫn có cảm giác, bị Hồng Tuấn hôn đến ý loạn tình mê rồi ờ một cái, không khống chế được mà xuất ra.

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung đỏ bừng mặt, trên mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc, còn đang thở dốc.

Hồng Tuấn: “Mặc kệ huynh thành dạng gì, chuyện kia vẫn tốt nha, vẫn còn lớn lắm.”

Lý Cảnh Lung đang không biết làm thế nào, nghe như vậy, không nhịn được mà cười, lập tức động vào chỗ xương gãy, rên rỉ: “Đau quá.”

Hồng Tuấn nhảy xuống giường đi đun nước, lật chăn lên lau người cho Lý Cảnh Lung, thân thể vẫn tráng kiện như cũ, hình xăm Khổng Tước trên ngực vẫn còn. Hồng Tuấn cúi đầu hôn lên hình xăm, lại hôn môi Lý Cảnh Lung.

“Em muốn sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.

“Đợi huynh khỏe lại rồi tính.” Hồng Tuấn dù nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên thân thể để trần của Lý Cảnh Lung khiến hắn xấu hổ một trận. Lát sau Hồng Tuấn cũng không nhịn được, tự cởi áo, nằm bên cạnh Lý Cảnh Lung, tự xử.

“Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung gọi.

Hồng Tuấn lau sạch cho hai người, kéo chăn đắp kín, như đứa trẻ vô tội.

“Về sau ta bảo hộ huynh.” Hồng Tuấn nói, “Đừng nghĩ đông nghĩ tây làm gì.” Nói xong hắn ngáp một cái, đan tay với Lý Cảnh Lung, ngủ thiếp đi.

Trong phòng bếp, Triều Vân nhỏ giọng nói: “Này, Triệu Tử Long, tiểu điện hạ tỉnh rồi?”

Cá chép yêu nằm nghiêng bên bếp lò còn đang ấm, ló mặt ra nói: “Mai ta nói giúp ngươi.”

Triều Vân hỏi: “Ngươi nói xem, điện hạ có nhận chúng ta không?”

“Sẽ thôi.” Cá chép yêu đáp, “Ta cũng được tha thứ, sao không nhận ngươi.”

Triều Vân vẫn không yên lòng, Cá chép yêu nói: “Ngươi còn lập được đại công, cứu Lý Cảnh Lung, muốn gì hắn cũng sẽ cho ngươi, huống chi muốn làm thuộc hạ của hắn?”

Triều Vân lặp đi lặp lại để xác nhận tính tình Hồng Tuấn, hắn muốn nghe gì, Cá chép yêu an ủi mấy lần, Hồng Tuấn không giống An Lộc Sơn, Triều Vân mới thấp thỏm đi  ngủ.

Ngày hai mươi bảy tháng chạp, Thiểm quận rét căm, nước đóng băng, gió bấc gào rú. Sáng sớm hôm sau, mọi người đến phòng Lý Cảnh Lung, một chiếc lông Phượng sưởi ấm, Lục Hứa ở bên ngoài hơi run rẩy, Thương Lang duỗi móng kéo hắn lại gần.

“Ngươi nhất định phải biến thành thế này à?” Lục Hứa mặt không biến sắc nói.

“Chống lạnh.” Giọng Thương Lang trầm thấp dáp, dùng lông ngực vừa dày vừa mềm ôm lấy Lục Hứa.

“Lạnh quá!”Hồng Tuấn nói.

“Trăm dặm xung quanh không có  hơi người.” Lý Cảnh Lung suy yếu nói, “Trường An phồn hoa, nhiều người sẽ không thấy lạnh. Thôn trang này ở bình nguyên, đồ vật che chắn không có.”

Hồng Tuấn cố gắng ôm Lý Cảnh Lung, chồng gối và đệm sau lưng để hắn ngồi dậy, Cá chép yêu tiến đến, bày biện đồ ăn.

“Có cả cá!” Hồng Tuấn nói.

“Ngươi không ăn cá chép mà?” Lục Hứa hỏi Cá chép yêu.

“Không còn cách nào khác.” Cá chép yêu nói, “Thời kỳ đặc biệt, bên ngoài người còn ăn người nữa là.”

Mọi người: “…”

Nói như vậy, Hồng Tuấn nhớ đến, đêm qua còn nghe Lục Hứa nhắc tới, lúc nguy hiểm, Hóa Xà đã cứu Lý Cảnh Lung ra, hắn vội nói: “Ân nhân đâu rồi?”

“Ân yêu.” Cá chép yêu nhanh chóng đính chính, “Đang chờ bên ngoài.”

Hồng Tuấn bảo mau mời vào, Triều Vân ở ngoài chịu gió lạnh, nghe vậy đi vào, bái Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vội nói: “Ta nên cảm tạ người mới đúng!”

Hồng Tuấn cũng quỳ lạy Triều Vân, Triều Vân hồn phi phách tán, kêu thảm: “Không được! Tiểu điện hạ! Giảm tu vi của ta mất!”

“Được rồi!” Cá chép yêu nói, “Nhìn giống bái đường quá?!”

Hai người mới dừng lại, Hồng Tuấn rối rít cảm ơn, Triều Vân vội vàng nhún nhường nói: “Chuyện đáng làm, Vương tử phi gặp nạn, nên tương trợ!”

Hồng Tuấn đang đút cháo cho Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nghe thấy phun ra.

Triều Vân vốn là Hóa Xà ở sông Mịch La, cũng chỉ muốn tu luyện hóa rồng, không ngờ ăn nhầm đồ,  lại luyện ra cánh, Thủy tộc không giống Thủy tộc, Dực tộc cũng không giống Dực tộc. Dưới sông có mấy tiểu xà cũng nhờ hắn trợ lực lại tu luyện mà mọc cánh, nhưng thủy tộc vốn phải tu luyện thành giao rồi độ thiên kiếp mới hóa làm rồng được.

Hai cái cánh này, Triều Vân không biết phải làm thế nào, vặt không vặt đi được.

“Để ta xem thử?” Hồng Tuấn tò mò xem cánh của Triều Vân rồi mở “Phục yêu lục” ra so sánh, xác nhận Triều Vân là Hóa Xà duy nhất.

“Các ngươi ăn gì mà mọc cánh?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Triều Vân sờ đầu, bày ra vẻ mặt “Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai”, năm dài tháng rộng, chuyện xưa đã không nhớ nổi.

“Không thể nào!” Hồng Tuấn kinh hãi, “Ngươi ăn Khuất Nguyên sao?”

Trong sách nói, Khuất Nguyên rơi xuống sông Mịch La, bị rắn ăn mất, ăn Khuất Nguyên xong sẽ thành Hóa Xà… Triều Vân vội vàng đính chính: “Không có! Là gán ghép lung tung! Khi đó ta chưa ra đời! Năm nay mới bốn trăm tuổi thôi…”

HỒng Thuấn đáp ứng: “Lúc ấy ta dẫn ngươi đi gặp Trọng Minh.”

Triều Vân nói: “Sợ các đại nhân vốn là Cầm tộc, chúng ta…”

“Không sao.”  Hồng Tuấn nói, “Nếu như cha không nhận các ngươi, thì đi theo ta, các huynh đệ khác đâu?”

Triều Vân như trút được gánh nặng, trong mắt có một chút hi vọng, nói: “Có hơn sáu mươi huynh đệ, đều phân tán dẫn truy binh, ta đợi mọi chuyện kết thúc xong sẽ đến Kính Thủy chờ.”

Hồng Tuấn gật đầu,  thu nạp Triều Vân, Triều Vân cẩn thận ngồi cạnh, cố gắng biểu hiện tốt.

Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, ánh mắt mang theo ý cười, Cá chép yêu bày đồ ăn cho mọi người, đều là lương thực Triều Vân tìm về – Cháo với thịt kho cá, có một ít rau dại xào. Lý Cảnh Lung uống cháo, khôi phục được chút khí lực, nói với Hồng Tuấn: “Để ta tự ăn.”

“Ngươi cử động được không?” Mạc Nhật Căn nói.

“Miễn cưỡng.” Tay Lý Cảnh Lung run rẩy, cầm thìa, cái thìa như nặng ngàn cân, hắn cố gắng đưa đến bên môi, cháo đã rớt xuống một nửa. Hồng Tuấn muốn đút cho hắn, Lục Hứa lại nói: “Để hắn hoạt động một chút, sẽ nhanh khá hơn.”

Hồng Tuấn lo lắng nhìn Lý Cảnh Lung, nhất thời ai cũng nhìn chằm chằm hắn.

“Mọi người tự ăn đi.” Lý Cảnh Lung nói.

Dưới tác dụng của Hỏa chuyển đan, kinh mạch của Lý Cảnh Lung đang chữa trị, nhưng dù có chữa xong cũng không thể trở lại được như trước.

Bữa cơm này, mọi người đều có suy tư riêng, trong phòng yên tĩnh, Hồng Tuấn định nói mấy câu Lục Hứa đã nhìn ra, mở lời trước: “Dự định ở đây bao lâu?”

“Chờ Cảnh Lung khỏe lạnh một chút.” Hồng Tuấn nói.

“Không bằng hai người về Diệu Kim cung một chuyến đi.” Mạc Nhật Căn nói, “Triều Vân bay được… Ngươi bay được đúng không?” Nói xong hắn hỏi Triều Vân.

“Miễn cưỡng có thể.” Triều Vân đáp, “Ta không giống rồng, không bay xa được, bay một canh giờ thì cần nghỉ một chút.”

Hóa Xà không nhưng Long, Côn, Kim Sí Đại Bằng, bọn họ khi bay lên sẽ tạo ra kết giới che chắn cuồng phong, đủ sức đi hai ngàn dặm, nhưng Hóa Xà khong làm được, cưỡi nó bay về có khi bị gió lạnh thổi, mà mùa đông như này còn giày vò hơn.

“Ta không đi.” Lý Cảnh Lung nói với Hồng Tuấn, “Chí ít không muốn dùng cách này đi lên.”

Lục Hứa có lời muốn nói, lại bị Mạc Nhật Căn dùng ánh mắt ngăn lại, Cá chép yêu thu dọn bát đũa lại dọn trà, gió lạnh gào rít bên ngoài, mọi người ngồi bên bàn dài, tay ôm chén trà nóng, trong thời điểm nhìn rõ tương lai trước mắt tuyệt vọng thế này, tâm trạng lo lắng giảm bớt đi nhiều.

Lục Hứa nhìn chăm chú nước trà xanh biếc trong chén, nhớ tới câu chuyện sưởi ấm của Mạc Nhật Căn trong đêm đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.