Lục Hứa, A Sử Na Quỳnh cùng Cừu Vĩnh Tư nghiên cứu một pháp bảo nho nhỏ nào đó. Hồng Tuấn ra hiệu Mạc Nhật Căn mau đi bồi Lục Hứa, Mạc Nhật Căn lại chỉ giương mắt nhìn, ngón tay kẹp một mảnh than nhỏ, khoát tay ra hiệu đến gần mà nói.
“Tìm được ý nghĩa ký hiệu thì để làm gì?” Hồng Tuấn nói.
“Có thể tìm được năm pháp khí còn lại của Bất Động Minh Vương.” Mạc Nhật Căn nói.
Hồng Tuấn nghe vậy quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung vẫn ngồi im uống trà, Hồng Tuấn hỏi: “Cảnh Lung, huynh không đến xem một chút sao?”
“Xem rồi mà.” Lý Cảnh Lung nói, “Không thu hoạch được gì hết, ta thấy hai người không cần suốt ngày minh tư khổ tưởng làm gì, không có là không có, không tìm thấy thì thôi, thuận theo tự nhiên.”
Mạc Nhật Căn nói: “Ta không dám chắc.”
Cừu Vĩnh Tư ngồi cách đó quay đầu, cười nói: “Nhân gia Bất Động Minh Vương không vội, Hoàng đế không vội nhưng thái giám thì gấp gáp.”
A Thái cười nói: “Nếu không ta làm sao yên tâm rời đi được?”
Hồng Tuấn phát hiện, từ sau khi mọi người ở chùa Hưng Giáo về, ngày nào cũng xem xét mấy bức hình, đành nói: “Hay khi nào về Trường An, lại tìm trưởng thương hội hỏi lại?”
Án Giải Ngục kết thúc, Hàn Quốc Lan về thương hội thần không biết quỷ không hay, thương hội hai lần đổi hội trưởng mà không bị phát hiện. Lý Cảnh Lung nói: “Ta không muốn làm ăn với hắn.”
Lý Cảnh Lung bình thường chuyện gì cũng nhịn được, nhưng đúng một lần làm ăn lại bị lừa đến tán gia bại sản, vì lúc trước coi bạc như tiền đồng, cũng không quen ép giá người khác. Một thanh kiếm đã bị hố như vậy, năm kiện pháp bảo thì còn đến mức nào, có khi còn bị lừa chết ấy chứ?
“Hắn cũng không biết được bao nhiêu.” A Sử Na Quỳnh đáp, “Theo những gì ta hiểu về hắn, nhớ kỹ được những ký hiệu này đã không tệ rồi.”
Hồng Tuấn nghe Lý Cảnh Lung giải thích, mới hiểu mục đích của Côn Thần, có lẽ vì Huyền Trang với Cá chép yêu và Hồng Tuấn có chút quan hệ, mới muốn lấy từ chỗ Huyền Trang một chút tin tức, xem chiến tranh ngày sau phải giải quyết thế nào.
Mà câu trả lời của Huyền Trang: “Tà không thắng chính, Đại Nhật Như Lai chỉ dạy luân hồi nhưng lại có thể hàng phục hết thẩy yêu ma”. Tà bất thắng chính, ý chỉ có thể đánh bại An Lộc Sơn. Đại Nhật Như Lai chỉ về luân hồi, chính là Bất Động Minh Vương.
Nhưng muốn sử dụng được hoàn toàn sức mạnh của Bất Động Minh Vương không thể chỉ dựa vào một thanh Trí Tuệ kiếm, khi trước Côn Thần cũng nói là phải tập hợp đủ sáu pháp khí. Đám người suy nghĩ, Hàn Quốc Lan đã từng có thông tin muốn sưu tập đủ toàn bộ pháp khí.
Hàn Quốc Lan cho bọn họ năm ký hiệu nhìn rất giống phù văn viết bằng chữ Giáp Cốt, một cái giống như cái cửa bên trong có rất nhiều nét gạch dọc; một cái lại rất đơn giản, giống hình con mắt; một cái lại là đường cong hất lên, trên đỉnh có một vòng cung, hai bên có mấy đường nét ngăn ngắn chĩa ra; một cái là nửa vòng tròn khép kín, lại có một đầu bị cắt đứt.
Cái cuối cùng là đường gấp khúc, bên trái như có đường nước chảy cong cong. Cừu Vĩnh Tư dùng bút viết chú thích đơn giản: “Cửa, mắt, núi, trăng, sông” để dễ phân biệt.
Đã quá lâu rồi, chỉ dựa vào mấy cái kí hiệu để tìm pháp khí, nói thì dễ lắm.
“Ta cảm thấy cái này giống như cửa Diệu Kim cung.” Hồng Tuấn cầm bức hình cửa lên, “Không phải ở Diệu Kim cung chứ.”
“Khác xa nhau.” Lý Cảnh Lung nói, “Ở nhà em là như thế này.”
Lý Cảnh Lung nhớ lại rồi lấy giấy bút vẽ phù văn của Trọng Minh xuống, phần đuôi khác hẳn.
“Cái này có liên quan đến lửa.” Mạc Nhật Căn trầm ngâm, “Nhưng không phải đồ đằng của Hỏa giáo.”
A Thái lật hết các sách, trải năm bức vẽ ra, nói: “Năm ký hiệu này mỗi cái biểu thị một địa điểm.”
“Sao ngươi nhìn ra được?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Trực giác.” A Thái đáp, rồi nhìn về phía Lý Cảnh Lung: “Hay ngươi nghĩ thử xem? Ta nghĩ mãi không ra.”
“Huynh ấy không biết đâu.” Hồng Tuấn cười.
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, trong mắt còn vương tiếu ý, ngồi xuống, giở năm ký hiệu kia ra. Ba người lập tức dừng động tác, dường như biết Lý Cảnh Lung muốn giảng giải, lập tức tiến đến. Ngay cả Đặc Lan Đóa cũng tò mò nhìn về phía Lý Cảnh Lung,
Lý Cảnh Lung trải phẳng trang giấy xong, nói: “Rất xin lỗi ta cũng không nghĩ ra. Nhưng dựa theo cách suy luận mấy vụ án, ta nghĩ năm ký hiệu này sẽ có dấu vết để lần theo.”
Mọi người chăm chú lắng nghe, lần đầu tiên Lý Cảnh Lung chỉ cho bọn họ cách suy luận, không ai dám khinh suất.
“Đầu tiên, năm ký hiệu này, nhất định có xuất xứ.” Lý Cảnh Lung nói, “Dù là văn tự hay hình vẽ, chắc chắn có người ghi chép lại.”
A Thái nói: “Đây cũng là một điểm chúng ta nghi vấn, ai sẽ ghi chép chúng?”
Hồng Tuấn mơ hồ cảm nhận được ý nghĩ của Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung nghiêm mặt: “Dù là ai, chúng ta có thể khẳng định, người này không biết chữ. Nếu biết chữ thì đã viết rồi, không có khả năng vẽ ký hiệu, mà một người không biết chữ thì ghi chép thế nào?”
“Vẽ tranh.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Vẽ một cái gì đó đơn giản.”
“Sống đơn giản vậy thôi sao?”
A Thái lắc đầu: “Không thể.”
“Một người không biết chữ, muốn lưu lại ghi chép, sẽ dùng ký hiệu có quy tắc, ví dụ như ‘đồ vật chôn ở núi phía bắc’ đa số mọi người sẽ vẽ một bao đồ biểu thị cho đồ vật, vẽ một ngọn núi, một đường con nối liền, rồi một mặt trời phía đằng sau.”
Lý Cảnh Lung nói: “Tất cả đều là ký hiệu rời rạc, cái này thể hiện rằng, người để lại ký hiệu không biết chữ, cũng không để ý tới ý nghĩ của ký hiệu.”
Mọi người im lặng, Cừu Vĩnh Tư nói: “Cho nên năm ký hiệu này đều thực sự tồn tại.”
Lý Cảnh Lung gật đầu, nói: “Giả thiết có một người, ở chỗ phong ấn pháp khí nhìn tháy ký hiệu này mới vẽ lại.”
“Đây là khả năng duy nhất.” Lục Hứa lập tức hiểu ra, như vậy có thể giải thích tại sao manh mối để lại dù tra văn tự hay hình vẽ đều không ra.
Lsy Cảnh Lung nói: “Cho nên những ký hiệu này được ghi lại ở một vài nơi, có lẽ là trên đá hoặc trong chùa miếu, tìm được nơi có ký hiệu tương ứng là sẽ tìm được pháp khí.”
A Thái nói: “Như vậy thì không phải cố giải nghĩa nữa.”
Lý Cảnh Lung lại nói: “Sau đây, ta kết luận được, khi Địch công tìm được tin tức này, nhất định đã có các ký hiệu, không thể là khẩu thuật, mà người vẽ lại ký hiệu cũng đã không còn nữa.”
“Ừm.” Mọi người nhất trí gật đầu, vì nếu là khẩu thuật, Địch Nhân Kiệt cũng chẳng giả thần giả quỷ mà làm gì.
“Địch công nhìn thấy nó ở đâu?” Lý Cảnh Lung nói, “Đây là điểm mấu chốt.”
“Không thể kiểm chứng được.” Mạc Nhật Căn nhíu mày, “Nhiều năm trôi qua rồi.”
Lý Cảnh Lung lại tiếp: “Như vậy Địch công làm sao xác định được những ký hiệu này có liên quan đến pháp khí của Bất Động Minh vương?”
Mọi người lúc này mới nhận ra, đây chính là mấu chốt của mọi thứ.
“Bởi vì hắn tìm được một món.” Hồng Tuấn không biết tại sao lại thông minh bất ngờ.
Mọi người trợn tròn mắt, không ngờ Hồng Tuấn lại là người nghĩ ra đáp án nhanh nhất.
“Đúng.” Lý Cảnh Lung cũng hơi hơi ngạc nhiên, “Đây là khả năng duy nhất.”
Không có ghi chép trong lịch sử, Trí Tuệ kiếm cũng không thể do Địch công mua lại từ tay thương nhân, nếu là như vậy trong Khu ma ti sẽ có ghi chép. Khả năng duy nhất là Địch Nhân Kiệt nhận được tin tức từ đó tìm thấy Trí Tuệ kiếm.
Hồng Tuấn cũng bất ngờ, không hiểu tại sao bản thân đột nhiên thông minh như vậy?
Bình thường mọi người luận án, luôn khiến Hồng Tuấn chẳng hiểu gì, mở vấn đề xong đều dừng lại. Lý Cảnh Lung chỉ nói nửa câu, mọi người nói nốt phần còn lại, đôi khi chỉ bằng ánh mắt cũng hiểu nhau, Hồng Tuấn chẳng thể đoán ra. Nhưng chỉ cần Lý Cảnh Lung phân tích rõ ràng thì Hồng Tuấn sẽ nắm được mạch suy nghĩ, thực ra hắn cũng không đần lắm, chỉ là chưa quen cách suy nghĩ của mọi người mà thôi.
“Nhưng không có ghi chép.” Mạc Nhật Căn nói, “Địch công để lại những gì đều xem cả rồi.”
Lý Cảnh Lung nói: “Không có ghi chép, thì một là bị hủy, hai là hắn không viết. Mọi người cảm thấy cái nào có khả năng hơn?”
“Dương Quốc Trung!” Cừu Vĩnh Tư nói.
Suy luận bắt đầu được gảy lên, nhưng lần này Hồng Tuấn nghe hiểu. Ba chữ đơn giản của Cừu Vĩnh Tư có nghĩa là: ghi chép của Địch Nhân Kiệt bị Dương Quốc Trung xóa sạch, vì Giải Ngục phỏng chế Thiên Ma nên không thể để lại những manh mối này.
“Ừm.” Lý Cảnh Lung nhẹ gật đầu.
Từ thông tin này, có thể suy đoán ra nhiều hơn nữa, ví dụ như khi nào Dương Quốc Trung biết việc Địch Nhân Kiệt nắm được tung tích của pháp khí, trước khi Lý Cảnh Lung mua Trí Tuệ kiếm hay sau đó, hắn theo dõi bao lâu nhưng tại sao lại không có động thủ cướp đoạt…
Nhưng việc này không liên quan nhiều, mọi người cũng không truy cứu thêm. Mạc Nhật Căn nói: “Giải Ngục biết.”
“Nhưng nó sẽ không nói cho chúng ta biết.” Lý Cảnh Lung trả lời, “Trừ phi phải có điều kiện trao đổi. Thứ cho ta nói thẳng, ta không muốn giao dịch với nó nữa.”
A Thái nói: “Còn một cách.”
“Ừm.” Cừu Vĩnh Tư lên tiếng, “Dựa theo những nơi mà Địch công từng đi qua, tìm kiếm manh mối.”
Địch Nhân Kiệt sống hơn bảy mươi năm, từng nhận chức pháp tào ở Tịnh Châu Đô Đốc phủ; Đại Lý Tự Thừa; Thị ngự sử; Độ chi lang trung; Thứ sử Trữ Châu; Thị lang Đông Quan; Hữu thừa Văn Xương; Thứ sử Dự Châu; Thứ sử Phục Châu; Ti mã Lạc Châu… Cả đời lăn lộn rất nhiều chỗ, muốn tìm manh mối có khác gì mò kim đáy bể?
Hồng Tuấn nói: “Tốt nhất là có nhật ký.”
“Nhật ký sớm đã thất lạc rồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng ta nghĩ, trong thời gian này chúng ta có thể xác định đại khái.”
Lý Cảnh Lung cười, Hồng Tuấn vẫn như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Lý Cảnh Lung đành phải giải thích cho hắn: “Ta đoán, là trong mấy năm trước khi thành lập Khu ma ti.”
Hồng Tuấn: “Đúng rồi!”
Khu ma ti thành lập vào năm Thần Công thứ nhất, cũng là lần thứ hai Địch Nhân Kiệt được bái tướng, có trong hồ sơ – quyển trung ghi lại. Tìm về một năm trước, Địch Nhân Kiệt bình định U Châu, mà năm năm trước là bị biếm thành Huyện lệnh Bành Trạch.
“U Châu…” Mạc Nhật Căn nói, “Muốn đến hang ổ của An Lộc Sơn sao?”
“Cũng có thể là Bành Trạch.” Lý Cảnh Lung nói, “Hai chỗ này là nơi phải điều tra cẩn thận.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Ta không rõ, những chỗ Địch Nhân Kiệt đi qua hẳn là lấy được Trí Tuệ kiếm thì chúng ta còn cái gì?”
“Có.” Lý Cảnh Lung nói, “Những chỗ phong ấn pháp khí, hơn phân nửa sẽ có đặc điểm giống nhau. Lăng mộ cũng được, di tích cũng được, hoặc là chùa chiền miếu mạo, ít nhiều sẽ có manh mối.”
Mọi người cuối cùng cũng bắt được một tia sáng, Hồng Tuấn cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Cảnh Lung luôn có bộ dáng như đã tính trước, hắn luôn lên kế hoạch từng bước, rất nhiều chuyện đều hiểu rõ, lại không sợ biến cố. Đã có kế hoạch của trưởng sử, mọi người không phải phiền lòng nữa, liền thu dọn sách vở và mấy trang giấy. Lý Cảnh Lung an bài, mọi người nghỉ ngơi xong sẽ chia đội thành hai dường đến U Châu và Bành Trạch điều tra.
“Lần này chúng ta sẽ đi rất lâu mới về Trường An.” Lý Cảnh Lung cười nói, “Muốn chơi thì cứ chơi cho thích.”
“Lâu như vậy không về Trường An, lỡ có chuyện gì thì sao?” Hồng Tuấn nói.
“Trưởng sử đã quyết định như vậy.” Cừu Vĩnh Tư dọn một bàn đầy hình vẽ loạn thất bát tao, cười nói, “Tự nhiên đã có tính toán, chúng ta không cần quan tâm.”
Hồng Tuấn bắt đầu hiểu được Lý Cảnh Lung suy tính gì, liền gật đầu.
Buổi chiều, một trận mưa to dọc kênh đào, không khí nóng bức bị thổi bay, mát mẻ dễ chịu, Hồng Tuấn vừa ngủ trưa dậy hài lòng không nói lên lời.
Hắn cùng Lý Cảnh Lung trong phòng ngắm mưa, làm càn một trận, bị Lý Cảnh Lung đè lên lan can, hai người trần trụi, hướng ra ngoài nhìn mưa, cảm giác như hòa mình vào thiên nhiên.
Xong việc, Hồng Tuấn ngồi trước lan can nhìn ra núi xanh hai bên kênh đào. Lý Cảnh Lung tóc tai rối bù, từ sau nhẹ nhàng hôn lên cổ lên vai Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nói: “Huynh có nghĩ đến việc dẫn Giải Ngục trở về không?”
“Ừm.” Lý Cảnh Lung hờ hững trả lời, sau đó hôn tai hắn, lại muốn hôn môi, Hồng Tuấn hỏi: “Vì sao?”
“Em đoán xem.” Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn từ đằng sau, để hắn ngồi lên đùi, vật kia vẫn ngóc đầu lên. Mặc dù Hồng Tuấn với Lý Cảnh Lung làm nhiều rồi, nhưng vẫn quá mạnh bạo khiến Hồng Tuấn cảm thấy hơi đau. Đang định cự tuyệt, Lý Cảnh Lung ôm eo hắn kéo về phía sau, Hồng Tuấn mấy ngày nay bị Lý Cảnh Lung chơi đùa đến mức không chịu nối, nói: “Để ta nghỉ một chút đi…”
“Ta sẽ không động.” Lý Cảnh Lung chân thành nói, “Thật sự không động.” Vừa nói vừa kéo Hồng Tuấn ngồi xuống.
Hồng Tuấn chật vật ngồi xuống, hơi nâng người lên một chút. Lý Cảnh Lung giữ nguyên tư thế, ôm Hồng Tuấn từ phía sau, cằm đặt lên vai hắn, hai người nhìn núi non xanh biếc chậm rãi trôi qua.
Hồng Tuấn cảm giác rất dễ chịu, giữa mênh mông sóng gió này, chỉ cần hai người bên nhau là đủ rồi.
“Còn muốn hỏi gì nưa?” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn không chia não ra mà dùng được, nhưng Lý Cảnh Lung lại có bản lĩnh làm hai việc cùng một lúc, vừa nói chuyện đứng đắn mà vừa chọc ghẹo hắn.
“Ta đoán Giải Ngục không dám trở về.” Lý Cảnh Lung hơi cong chân, lại nói, “Nhưng nó không thể không về, nó còn cần thu dọn tàn cuộc…”
Hồng Tuấn rên rỉ: “Huynh nói sẽ không động.”
Lý Cảnh Lung nói: “Ta đổi tư thế ngồi, cho dễ chịu một chút…”
Hồng Tuấn phát hiện hắn và thuyền nước cũng thật có duyên đi.
“Cho nên?” Hồng Tuấn hỏi.
Lý Cảnh Lung nói: “Côn Thần, nhạc phụ, lại cả Thanh Hùng đều đang chờ nó quay về Trường An. Địch nhân của Giải Ngục không chỉ có chúng ta.”
Hồng Tuấn ngửa người ra sau, gối lên vai Lý Cảnh Lung, bờ lưng trần dán vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm nhận được nhịp tim rõ ràng, yên ổn, nhịp đập như từng đợt thủy triều truyền đến thân thể hắn.
Lý Cảnh Lung hôn một cái, thấp giọng nói: “Nhưng giờ ta phát hiện một chuyện thú vị.”
“Chuyện gì?” Hồng Tuấn thở dài.
“Em đoán xem ta đang nghĩ gì?” Lý Cảnh Lung cười cợt nói.
Hồng Tuấn: “Huynh… muốn động.”
“Đúng rồi.” Lý Cảnh Lung di chuyển một chút, Hồng Tuấn lập tức xin tha, hắn hơi mệt rồi.
Lý Cảnh Lung dừng lại, nói: “Em nghĩ thử một chuyện, để ta đoán?”
Hồng Tuấn: “?”
“Em nghĩ, lên giường đi, sợ làm ở đây sát cửa sổ có người nhìn thấy đúng không?” Lý Cảnh Lung nói.
“Sao huynh biết?” Hồng Tuấn đúng là đang nghĩ chuyện này.
Lý Cảnh Lùng ở đằng sau tách mở chân Hồng Tuấn, ngón cái lại vân vê vật kia của Hồng Tuấn, Hồng Tuấn bắt đầu rên rỉ.
Dần dần, Hồng Tuấn phát hiện ra hắn và Lý Cảnh Lung ngày càng tâm linh tương thông. Có lẽ vì Tâm Đăng, nên đôi khi hắn cảm nhận được những gì Lý Cảnh Lung đang suy nghĩ, như lúc luận án, Lý Cảnh Lung thần sắc khẽ động là Hồng Tuấn cảm nhận được một vài điều.
Mà Lý Cảnh Lung cũng đoán được suy nghĩ Hồng Tuấn, mặc dù trước nhìn nét mặt, Lý Cảnh Lung cũng đoán đúng tám chín phần, nhưng bây giờ là dựa vào trực giác.
Trực giác này có vì hai người nói chuyện yêu đương, hay lúc ở trên giường thân mật, Hồng Tuấn hơi không thoái mái, là Lý Cảnh Lung cảm nhận được. Mà khi Lý Cảnh Lung thỏa mãn, nhờ Tâm Đăng truyền qua Hồng Tuấn, Hồng Tuấn biết Lý Cảnh Lung thích hắn biểu hiện cái gì, sẽ chủ động phối hợp, nhưng nhiều lúc quá khó xử, Hồng Tuấn phải ngại ngùng nói mấy lời Lý Cảnh Lung muốn nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]