Chương trước
Chương sau
Mây đen che trăng, trong Khu ma ti đèn đuốc lờ mờ, Lý Cảnh Lung như một cơn gió lướt nhanh vào nội viện, thấy Mạc Nhật Căn đang ở trần, trên tay trái còn có mấy vết cào, Hồng Tuấn kiểm tra cẩn thận một lượt rồi tạ ơn trời đất vì không bị nhiễm độc, rồi nhanh chóng đi chế thuốc.

Mạc Nhật Căn: “Bảo ngươi theo dõi, ngươi còn không đồng ý…”

“Không phải do ngươi lỗ mãng tên kia mới có cơ hội công kích sao?” Lục Hứa cả giận nói.

Mạc Nhật Căn vẫn còn bực bội, đáp, “Ngươi nghe lời ta có phải nó đã không chạy đi không?”

“Được được!” Lục Hứa giận dữ nói, “Lần sau ngươi tự làm đi.”

“Đừng ồn ào nữa.” Lý Cảnh Lung hoa mày chóng mặt, vất vả mới tóm được manh mối, lại sợ Mạc Nhật Căn kinh động yêu quái trong mộ, mà hai người vẫn còn hăng hái cãi nhau trong nội viện. Hồng Tuấn muốn khuyên giải Lục Hứa, đưa hắn đi, Mạc Nhật Căn lại cả giận nói: “Lục Hứa! Ngày thường ta nuông chiều ngươi, muốn làm gì thì làm đó, có khi nào ta nặng lời? Nhưng giờ đang làm nhiệm vụ của Khu ma ti, ngươi có hiểu không?”

“Ngươi có hỏi ý ta không?” Lục Hứa cũng không chịu nhường nhịn, sắp gầm lên đến nơi, “Trước khi động thủ ngươi có nói gì với ta không?”

“Tất cả im miệng cho ta!” Lý Cảnh Lung không ngờ cả hai càng cãi nhau càng hăng đành phải gầm một tiếng chặn họng bọn họ lại.

Hồng Tuấn tìm thuốc, nghe Lục Hứa kể lại mới biết đại khái. Nguyên lai Lục Hứa cùng Mạc Nhật Căn ở Hiến Lăng cũng gặp yêu quái giống như đám Hồng Tuấn. Mạc Nhật Căn muốn giữ cho Lục Hứa an toàn, mới bảo hắn đứng im tại chỗ, còn mình thì xông vào trong mộ, kết quả bị yêu quái tấn công. Trong bóng tối, yêu quái kia huyễn hóa thành ma khí ngập trời, Lục Hứa lo Mạc Nhật Căn gặp nguy hiểm, nhịn không được liền thi triển pháp thuật. Ai ngờ Mạc Nhật Căn vốn định dẫn dụ yêu quái đến chỗ Lục Hứa.

Lục Hứa ra tay khiến yêu quái cảnh giác, thừa cơ trốn thoát, lúc này hai người mới ầm ĩ một trận, Mạc Nhật Căn thì trách Lục Hứa không nghe lời, còn Lục Hứa thì bực mình vì Mạc Nhật Căn không nói rõ tính toán.

Hồng Tuấn chế thuốc xong, nói: “Được rồi, đừng nóng giận.”

“Ta không muốn đi cùng với hắn nữa.” Lục Hứa bực tức nói.

Hồng Tuấn dở khóc dở cười, đang định an ủi thì A Sử Na Quỳnh, A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư cũng trở về. Lý Cảnh Lung nói: “Mọi người đã đông đủ, họp bàn.”

Mạc Nhật Căn để vai trần, Hồng Tuấn đưa thuốc cho Lục Hứa, nhưng Lục Hứa nhất quyết không nhận, Hồng Tuấn đành nhét vào tay hắn, Lục Hứa lại trả về, cũng mặc kệ Mạc Nhật Căn luôn. Lý Cảnh Lung cau mày, “Lục Hứa! Đừng có làm loạn nữa!”

Lục Hứa bị Lý Cảnh Lung quát, đành an vị, Hồng Tuấn lần đầu thấy Lý Cảnh Lung nổi giận, trong sảnh im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi. Từ khi Khu ma ti thành lập đến giờ, Lý Cảnh Lung chưa hề trách cứ ai một câu, mọi người chờ hắn nguôi bớt, Lý Cảnh Lung nói: “Nhiệm vụ thành bại, là do mọi người phối hợp, tin tưởng lẫn nhau, không cẩn thận đả thảo kinh xà, chuyện qua rồi còn trách cứ nhau được ích lợi gì?”

Yên tĩnh nửa ngày, cuối cùng Lý Cảnh Lung nói tiếp: “Đối chiếu tin tức đi, mọi người canh chừng thế nào rồi?”

Bầu không khí mới hòa hoãn một chút, A Thái nói: “Chúng ta không kịp canh chừng.”

A Thái và A Sử Na Quỳnh ở Kiều Lăng đợi đến nửa đêm, gặp tình huống y như hai nhóm còn lại, mà Cừu Vĩnh Tư không vào lăng, ở bên ngoài chờ tiếp ứng. Tin tức trước mặt, Định Lăng xuất hiện hai con, Kiều Lăng một, Càn Lăng một, Chiêu Lăng một, Hiến Lăng cũng một con.

“Không khớp.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm.

“Có lẽ một trong hai con ở Định Lăng, có một con đã xuất hiện ở Càn Lăng.” Hồng Tuấn nói, “Đến gặp con còn lại.”

“Nói như vậy cũng không đúng.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Quá nhiều rồi.”

“Bất kể thế nào, Chiêu Lăng là nơi xảy ra việc đầu tiên.” Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, lấy địa đồ, dùng bút than vẽ mấy ngọn núi, nói, “Giả thiết có rất nhiều con, con đầu tiên tiến vào Chiêu Lăng vào ngày mười ba tháng ba.”

“Khu ma ti nhận án đã là mười bảy tháng ba, cách tận bốn ngày, nhưng khi Hồng Tuấn cùng Lục Hứa đi vào, lại gặp Giải Ngục.”

“ Đó là bẫy,” Lục Hứa nói: “Để chờ chúng ta.”

Lý Cảnh Lung nói: “Có thể là bẫy, nhưng chưa chắc đã chờ hai người.”

Mạc Nhật Căn: “!!!”

Lý Cảnh Lung nói: “Tối nay ta có suy đoán thế này, mọi người ngẫm lại xem, Giải Ngục với bốn yêu quái này là cùng phe hay là đối đầu nhau?”

Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm: “Đúng rồi! Có phải Giải Ngục đang chờ chính là con yêu quái ở Chiêu Lăng?”

Lý Cảnh Lung ‘ừ’ một tiếng, dường như chân tướng sự việc đã hiện ra rõ ràng. Mạc Nhật Căn cau mày: “Thì ra là thế, vậy là một yêu quái tiến vào Chiêu Lăng để lại dấu vết, sau đó Giải Ngục chạy tới.”

“Trong mỗi đế lăng có lẽ có đồ vật nào đó mà chúng cần.” Mạc Nhật Căn nói, “Theo những gì hôm nay điều tra được, thì đồ vật này nằm trong quan tài. Con yêu quái thứ nhất tiến vào mộ thất, lấy được hay không lấy được.. phải chia tình huống ra suy xét.”

“Ta đoán không có.” Lý Cảnh Lung nói, “Thế là Giải Ngục liền tới. Có thể suy đoán trước đây của chúng ta đều sai, Giải Ngục không nghĩ đến việc Hồng Tuấn và Lục Hứa đến Chiêu Lăng, đây chỉ là việc ngoài ý muốn.”

“Không tồi.” A Thái lấy bút vẽ một vòng xung quanh sáu lăng một, nói, “Dưới mắt Giải Ngục không có ai, muốn thủ năm cái lăng cũng lực bất tòng tâm. Nên nó mới phục sẵn ở Chiêu Lăng chờ đợi.”

“Mấy yêu quái kia lại tranh thủ thời gian, tìm nốt trong mấy lăng mộ còn lại.” Cừu Vĩnh Tư nói: “Đêm mười bảy, chúng biết Giải Ngục canh giữ ở Chiêu Lăng, nên phái một con vào trước, tìm đồ.”

Mọi chuyện trở nên rõ ràng – đêm ngày mười bảy, Giải Ngục chờ sẵn ở Chiêu Lăng, lại gặp Lục Hứa cùng Hồng Tuấn. Mà khi màn đêm buông xuống, đám yêu quái né tránh Giải Ngục đến Càn Lăng. Đêm hôm sau, cũng chính là hôm nay, hai con yêu quái cùng nhau tiến vào Định Lăng.

Còn lại hai con, một đến Kiều Lăng, một đến Hiến Lăng!

Hồng Tuấn vừa đắp thuốc cho Mạc Nhật Căn vừa sợ hãi thán phục tâm tư mọi người, từ sự việc chả có tí manh mối nào mà dám liều mạng như vậy.

“Bốn chỗ này, không cần đến nữa.” Lý Cảnh Lung gạch chéo Định, Kiều, Càn, Hiến, bốn lăng mộ, nói, “Đồ vật có khả năng đã bị lấy đi rồi, tối nay có lẽ…”

“Nhã Đan hầu?”

Ngoài cửa đột nhiên có người gọi.

Đang canh ba, mọi người đều giật mình, âm thanh trong đêm vắng càng rõ ràng hơn, cổng chính của Khu ma ti đã bị phong bế, ai muốn vào cũng chỉ đành đứng ở ngoài cửa chờ.

Lý Cảnh Lung thấy giọng nói kia rất quen, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

“Có mấy lời muốn nói với ngươi.” Người bên ngoài kia lại nói.

Lúc này Hồng Tuấn cũng nhận ra, là Thái tử Lý Hanh!

Lý Cảnh Lung ra hiệu mọi người chờ một lát, vội ra ngoài tiếp đón, Mạc Nhật Căn nói, “Chúng ta đến thư phòng.”

Vết thương trên cánh tay Mạc Nhật Căn cũng không nặng, sau khi mọi người đến thư phòng thì Lý Cảnh Lung cũng vừa vặn dẫn Thái Tử vào, “Điện hạ cũng biết tin rồi?”

Lý Hanh nhìn chén trà trên bàn, nhẹ gật đầu, hỏi Lý Cảnh Lung: “Rốt cuộc là yêu ma náo loạn hay là giả thần giả quỷ?”

Lý Cảnh Lung không ngờ Lý Hanh vừa ngồi xuống đã nói thẳng, đành đáp: “Chưa tra ra.”

“Nhã Đan hầu.” Sắc mặt Lý Hanh thay đổi hẳn, trầm giọng nói: “Phụ hoàng giao phó các ngươi cho ta, ngươi cần tiền, ta cấp cho ngươi, ngươi muốn tước vị, ta cũng phong hầu, trên triều ai hỏi gì ta cũng đỡ cho ngươi vài lời, vì sao ngươi cứ phải che che giấu giấu, ta có đắc tội với ngươi sao?”

Lý Cảnh Lung cau mày, đáp: “Điện hạ, khi chưa có kết luận ta sẽ không nói mấy lời phỏng đoán. Dù ai đến hỏi, hỏi gì, cũng chỉ một câu ‘chưa tra ra’, trước mặt bệ hạ cũng vậy. Nhưng ngài có lệnh gì, cứ phân phó, ta nhất định tuân theo.”

Lý Hanh hiển nhiên còn ghi nhớ chuyện hôm hai người quay về, vẫn có chút cáu giận với Lý Cảnh Lung, biết người này bình thường có vẻ rất tốt nhưng cực kỳ cứng cỏi, không muốn khuất phục, cho dù thủ đoạn thế nào cũng không khiến hắn nhượng bộ.

Lý Hanh lẳng lặng nhìn Lý Cảnh Lung, dường như đang cố đoán dụng ý của hắn, Lý Cảnh Lung cũng không nói gì, cứ im lặng mà ngồi, trong đầu vọt qua bao nhiêu suy nghĩ.

Đây là lần thứ hai một người tai to mặt lớn đến Khu ma ti một mình, giữa đêm không mang theo tùy tùng, điều này có ý gì? Đột nhiên Lý Cảnh Lung cảm thấy rất khó xử.

Quả nhiên, Lý Hanh nói: “Chuyện quỷ thần, ngươi tin hay không thì kệ ngươi, nhưng ta tin. Có mấy lời, thần tử không thể nói, nhi tử không thể nói, nhưng tổ tông có thể nói. Lý Cảnh Lung ngươi thấy có đúng không?”

Lý Cảnh Lung giật mình, thấp giọng nói: “Điện hạ, sao ngài lại nghĩ như vậy?”

Cùng lúc đó, đèn trong thư phòng sáng lên, mọi người bắt đầu tìm hồ sơ mấy vụ án được lưu giữ ở Khu ma ti.

“Trong hoàng lăng cất giấu cái gì?” Mạc Nhật Căn nói.

Cừu Vĩnh Tư trầm ngâm: “Trong mỗi lăng đều có đồ chôn theo, không có khả năng là pháp bảo được, chắc là đồ vật mà đám yêu quái kia cần?”

Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, hỏi: “Trong phòng quan tài, chỉ có quan tài thôi sao?”

A Sử Na Quỳnh khẽ gật đầu, nói: “Đồ chôn theo đều ở bên ngoài, trong phòng ngoài quan tài thì không có gì khác.”

“Mở nắp quan tài ra cũng không có?” Lục Hứa đột nhiên hỏi.

A Sử Na Quỳnh cùng A Thái, sau khi thấy yêu quái kia rời đi, cùng nhau đuổi theo, nhưng đêm tối như mực, chỉ lát sau đã mất dấu, hai người cũng không quay lại kiểm tra.

“Phải quay về kiểm tra lại.” Mạc Nhật Căn nói, “Lúc trước trưởng sử có nói như vậy.”

Đang nói chuyện, Lý Cảnh Lung đã dẫn Lý Hanh đến viện, Hồng Tuấn đứng cách bọn họ một cái hành lang nhìn qua, Lý Hanh mới đến được một lúc, mà cả hai sắc mặt đều không tốt.

“Thứ ngươi bảo vệ chính là giang sơn Đại Đường.” Lý Hanh nói.

“Tra được cái gì, chính là cái đó.” Lý Cảnh Lung đáp, “Vạn sự trên thế gian này đều theo một chữ ‘lý’, chính là chân tướng. Nếu như những gì điện hạ suy đoán, ta cam đoan sẽ không quấy nhiễu vong linh các vị tiên đế.”

Lý Hanh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, Lý Cảnh Lung vẫn rất bực bội, nhìn mọi người rồi nói, “Mọi người vất vả một chuyến, cùng ta đến Chiêu Lăng một lần nữa, Lục… Hồng Tuấn, em và Mạc Nhật Căn ở lại.”

Mọi người đều biết Lý Cảnh Lung có tính toán, tuy bận bịu một đêm nhưng không ai ủ rũ, mọi người lên ngựa rời đi, chỉ còn Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn ở lại.

Mạc Nhật Căn thập phần mệt mỏi, ngồi trong viện sửa sang mấy mũi tên, cúi đầu không nói một lời.

Hồng Tuấn ở bên cạnh quan sát, Mạc Nhật Căn ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày hơi cau lại.

Hồng Tuấn nói: “Ngươi nhìn xem, Trường An đêm nay đẹp thật nha.”

“Đẹp cái đầu ngươi.” Mạc Nhật Căn mệt mỏi ném đồ sang một bên.

Hồng Tuấn cười, Mạc Nhật Căn lại bực bội nói, “Ta đi xúc hết mấy cái cây ở đây cho bõ tức!”

“Đừng!” Hồng Tuấn nói: “Giận như thế sao? Kỳ thực Lục Hứa dễ dỗ lắm…”

“Ta không muốn dỗ dành hắn.” Mạc Nhật Căn đi tìm thuổng, lượn trong viện mấy lượt rồi bực bội ngồi xuống, nói với Hồng Tuấn: “Mấy ngày này ta chịu đủ rồi, dù ta làm gì thì tiểu tử kia cứ lạnh nhạt, hoặc là ‘ừm’ hoặc là ‘cảm tạ’, Hồng Tuấn ngươi có hiểu không? Cảm giác kia là…”

Hồng Tuấn ngồi dưới hiên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chăm chú Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Ta tặng cho hắn một miếng Băng Tâm trong bình ngọc, thế là hắn cầm cả bình nước tưới luôn cho ta!”

Hồng Tuấn cười ha ha, Mạc Nhật Căn nghẹn uất, nói: “Ngươi nói xem, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì?”

“Ta cảm thấy hắn thích ngươi, nhưng ngươi không thích hắn lắm.” Hồng Tuấn cầm quần lót của hắn và Lý Cảnh Lung, ra bên cạnh giếng ngồi giặt, nói, “Ta cảm thấy Lục Hứa rất đáng thương.”

Mạc Nhật Căn nghe vậy, có hơi giật mình.

Hồng Tuấn cúi đầu vò vò chà chà, rồi lại ngẩng đầu hỏi Mạc Nhật Căn, “Có phải không?”

Mạc Nhật Căn không nói gì, một lát sau thì cảm thấy mơ hồ, nói: “Ta không biết… Ta không nghĩ ra là ta với Lục Hứa sau này sẽ làm gì, ra thế nào. Ngươi với trưởng sử có cảm giác gì?”

Hồng Tuấn thuận miệng nói: “Chính là… muốn thời thời khắc khắc ở bên nhau, muốn ôm hắn, ở bên cạnh, cùng hắn trò chuyện.”

Hồng Tuấn luôn cảm thấy Mạc Nhật Căn đối với Lục Hứa có cảm giác ‘vì cùng một chỗ nên mới ở cạnh nhau’. Hắn cũng từng hỏi Lý Cảnh Lung, nhưng Lý Cảnh Lung nói hắn đừng quản nhiều, chuyện này không miễn cưỡng được…

“Không làm được ái nhân thì huynh đệ cũng tốt.” Hồng Tuấn nói, “Mạc Nhật Căn, ta cảm thấy từ ngày ngươi quen biết Lục Hứa, có gì đó không đúng.”

“Ta không lạ được sao?” Mạc Nhật Căn than thở, “Các ngươi đều mặc kệ ta, ta biết làm thế nào bây giờ!”

Đây rõ ràng là tâm sự tuổi mới lớn của Mạc Nhật Căn, chuyện này từ khi bắt đầu đã đả kích hắn không ít, đạp vỡ nát tam quan của hắn.

“Ta hỏi A Sử Na Quỳnh, hắn lại dạy ta một đống thứ linh tinh…” Mạc Nhật Căn cuối cùng bạo phát, nói, “Ngươi biết hắn dạy ta cái gì không?”

Hồng Tuấn vẫn đang ngồi giặt quần mà nhìn Mạc Nhật Căn, trên quần vẫn còn khí vị từ ngày hôm qua. Mạc Nhật Căn lại còn sinh động mà kể lại: “Hắn bảo với ta mặc kệ Lục Hứa nói gì, cứ ‘đè’ trước đã.”

Hồng Tuấn nói: “Việc này không được đâu!”

Mạc Nhật Căn nói: “Không tốt thì thôi…:”

Hồng Tuấn còn đang phỉ nhổ cái việc không tốt với không đúng kia, Mạc Nhật Căn lại nói: “Mấu chốt là ta không lên được!”

Hồng Tuấn liền lúng túng, lại nhớ đến Lý Cảnh Lung, có hơi phản ứng một chút.

“Nhưng ngươi với nữ tử… có thể sao?” Hồng Tuấn hỏi.

Mạc Nhật Căn nói: “Đến gần là được.”

Hồng Tuấn ý thức được vấn đề, Mạc Nhật Căn vốn không thích nam nhân. Hai người thảo luận nửa ngày, nam với nam, nam với nữ sẽ gây ra chuyện. Nhưng Mạc Nhật Căn nói hắn không có dục vọng với Lục Hứa, thì sẽ đúng là không có dục vọng.

“…Ta bảo không được thì làm thế nào? A Sử Na Quỳnh dạy ta, cởi hết quần áo, tự trói bản thân, quỳ trên giường… Bịt mắt lại, để Lục Hứa muốn làm gì thì làm… Nói là nhất định sẽ được.”

Mạc Nhật Căn nói xong, trong đầu Hồng Tuấn liên tưởng đến Lý Cảnh Lung, không nhịn được mà cứng.

“Dừng ở đây!” Hồng Tuấn nói, “Ta buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.”

Mạc Nhật Căn đành bỏ cuộc, nói: “Ngươi nói đúng, trước vẫn làm huynh đệ đã.” Hắn vừa nói vừa thở dài, ngây người nhìn mũi tên trên mặt đất.

______________________________________

Thái tử dạ phóng: Thái tử đêm khuya đến thăm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.