*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng giêng đã trôi qua, bất tri bất giác hành trình từ Đôn Hoàng trở về đã hơn tháng trời, Hồng Tuấn mang theo bất an trong lòng tiến vào Thái Hành sơn, lo lắng càng ngày càng mãnh liệt. Có đôi khi, hắn đột nhiên nghĩ rằng trở về cùng Lý Cảnh Lung thế này, con đường cứ kéo dài mãi cũng được.
Dường như chỉ cần ngăn cách khỏi hồng trần nhân gian, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, không phải phiền não nữa.
Bọn họ để ngựa ở lại bãi cỏ bên ngoài, leo một đường theo Nhất tuyến thiên [1] của Thái Hành sơn, lại lần theo cổ đạo từ ngàn năm trước, gian nan leo lên đỉnh núi. Mảnh trời mênh mông chỉ có tiếng chim kêu, lương khô đã hết, Hồng Tuấn ở bên dòng suối dạy Lý Cảnh Lung bắt cá. Hồng Tuấn dùng phi đao chọc cá dưới nước, Lý Cảnh Lung bắt lên, nhóm lửa nướng cá, trong rừng có rất nhiều loại quả và nấm dại không biết tên, lúc trước Hồng Tuấn cú vậy mà xuống núi.
“Chính là ngọn núi kia.” Hồng Tuấn chỉ đỉnh núi đầy tuyết phía xa.
Đích đến cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Lý Cảnh Lung, dường như núi nào cũng giống nhau. Hai người chuẩn bị đủ đồ ăn cho ba ngày đường, Hồng Tuấn liền dẫn Lý Cảnh Lung vào rừng rẽ trái lách phải, tìm kiếm ký hiệu hắn để lại khi xuống núi, lại bám vào dây leo mà leo lên vách đá.
Gió thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-bao-phuc-yeu-luc/3134826/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.