Chương trước
Chương sau
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa đứng bên ngoài hoa viên, bên trong bỏ hoang, chỉ có một tấm bia lẻ loi trơ trọi, đó chính là nguyên bản “Lộc Vương bản sinh” sơn son thiếp vàng lộng lẫy, miêu tả lại một thợ săn vô tình gặp phải Cửu Sắc Lộc trong rừng sâu, sau đó mật báo cho quốc vương, đưa người đi săn Lộc Vương vốn bảo hộ chúng sinh này.

Nhưng lúc này đã bị hắc khí xâm nhiễm.

Lục Hứa nói với Hồng Tuấn: “Ta thấy trong điện có một cái pháp trận, Huyền Nữ và Ôn Thần dùng nó để tiến vào bích họa, qua pháp trận kia nhất định có thể ra ngoài.”

Đang nói chuyện, Hồng Tuấn bỗng nhiên nhớ tới chú ngữ của hồ yêu lúc trước!

“Là thế này sao?” Hồng Tuấn dựa theo ký ức, vẽ lại chú văn kia.

Lục Hứa kinh ngạc: “Ngươi đã từng thấy?”

Hồng Tuấn lập tức hiểu ra, chỗ này không phải là bên trong bích họa mà là một thế giới hư không do Huyền Nữ và Ôn Thần tạo ra.

Đúng lúc này, có hai đốm sáng như sao băng rơi xuống rừng cây phía sau.

Hồng Tuấn: “???”

Lục Hứa vô thức quay đầu, nói, “Có người tiến vào!”

Trong rừng cây, Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn trần như nhộng nhìn nhau, quan sát bốn phía, Hồng Tuấn, Lục Hứa cũng tiến vào rừng cây, Hồng Tuấn liền hô to một tiếng.

Lý Cảnh Lung tiến về phía trước, tóm lấy tay Hồng Tuấn, cả giận nói: “Hai người đang làm cái gì?”

“Lục Hứa! Ngươi tỉnh rồi?” Mạc Nhật Căn cũng tiến lên, Lục Hứa lùi lại, trốn sau lưng Hồng Tuấn.

Lý Cảnh Lung nhíu mày, nghiêm túc nói: “Hồng Tuấn, mấy ngày nay ngươi làm sao vậy?”

Hồng Tuấn không trả lời, Lục Hứa đã thấy mộng cảnh của Hồng Tuấn, tự nhiên biết mâu thuẫn ở đâu, liền nói: “Các ngươi… mặc y phục đã rồi nói?”

Lý Cảnh Lung: “…”

Lục Hứa vỗ tay, bạch quang quấn tới, huyễn hóa thành một bộ áo vải cho Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn lắc người hóa thành Thương Lang, một thân lông sói dày ụn, thấp giọng nói: “Ta không liên quan, Lục Hứa đây là mộng của ngươi?”

“Ta không biết.” Lục Hứa đáp.

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Thương Lang lại hỏi.

Mạc Nhật Căn và Lý Cảnh Lung vừa đến, Lục Hứa có chút phòng bị, không muốn nói nữa. Hồng Tuấn nhìn hắn, đem chuyện lúc trước kể qua, Lý Cảnh Lung từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, như muốn soi thấu nội tâm của hắn, Hồng Tuấn bị nhìn đến mất tự nhiên, liền dời ánh mắt đi.

“Đây là hư không bên trong bích họa.” Lý Cảnh Lung nghe xong, suy nghĩ một lát, nói.

Hồng Tuấn dù vẫn nhớ chuyện cũ, nhưng trông thấy Lý Cảnh Lung lại cảm thấy an tâm hơn nhiều, dù sao có hắn ở đây, có nhiều việc sẽ dễ dàng giải quyết.

Thương Lang hỏi: “Nơi này và sơn động Cửu Vĩ Thiên Hồ tạo ra hoạt động giống nhau không?”

“Có lẽ.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng chắc chắn phức tạp hơn.”

Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn nhanh chóng bàn bạc, rồi nhìn về phía Lục Hứa. Lý Cảnh Lung trầm giọng: “Lục Hứa, ngươi phải nói rõ tình hình nếu không chúng ta không thể phán đoán được gì cả.”

Lục Hứa cau mày, “Ta thật không biết.”

Lục Hứa biết về chỗ này, chỉ câu được câu chăng qua lời nói của Huyền Nữ và Ôn Thần mà hắn nghe lén được. Dù sao từ lúc sinh ra, hắn đã ở trong bức họa này, thân thể nhân gian, thi thoảng mới cảm nhận được, ngay cả chữ viết cũng không đọc nổi. Bị hỏi như vậy, hắn cố vắt não mà nhớ lại, cố gắng kể hết mọi thứ hắn biết được.

Căn bản năm đó, tăng nhân Nhạc Tôn xây Mạc Cao Quật, khi tạo tác ra hang động đầu tiên, liền dùng bí pháp, khắc không ít kinh văn lên vách đá. Kinh văn ngụ ý rằng “Ba ngàn thế giới, ba ngàn Bàn Nhược Bồ Đề”, “Nạp tu di sơn vu giới tử”, mang theo vô thượng thần không[1]. Mà những kinh văn này theo thời gian bị phong hóa mai một dần đi, hoặc bị thợ thủ công làm hư hại, nhưng vẫn lưu lại sức mạnh một cách thần kỳ.

Không ít kinh văn ở các hang đá, bích họa khác, cũng có sức mạnh kỳ diệu tạo ra cảnh hư không. Thời điểm Nhạc Tôn viên tịch, Bạch Lộc từ phía tây đến, dùng Linh thú chi hồn sắp đặt vào trong một hang khác, sau đó họa sĩ thấy thạch văn huyền diệu liền vẽ bức “Lộc Vương bản sinh”.

“Tâm Ma là cái gì?” Lý Cảnh Lung hỏi đúng vấn đề mọi người quan tâm nhất.

“Là ta… hay đúng ra, là lệ khí từ kiếp trước của ta.” Lục Hứa không nhớ được ký ức trước khi chuyển sinh, toàn bộ những gì hắn nhớ được đều từ khi chuyển sinh. Mà đã số những tin tức vụn vặt đều là nghe được từ Huyền Nữ và Ôn Thần nói chuyện với nhau.

“Chỉ sợ không phải là lệ khí.” Thương Lang nhìn Lục Hứa, nói: “Là ác mộng của chúng sinh ngươi mang đi suốt một thời gian dài.”

“Có lẽ vậy.” Lục Hứa nói, “Dường như ta đã quên những việc kiếp trước rồi. Nói vậy bọn chúng dùng ác mộng chuyển hóa thành một thứ gì đó.”

Hồng Tuấn như nghĩ tới việc gì, hỏi: “Ngươi đã thấy Yêu Vương sao?”

Lục Hứa nghĩ nghĩ, đáp: “Có một con rắn đen, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ngay trước tế đàn. Bọn chúng gọi nó đúng là ‘Yêu Vương bệ hạ’.”

Lý Cảnh Lung quan sát cung điện kia, Thương Lang nói: “Bên ngoài có kết giới bảo vệ.”

“Tâm Ma không ở đây.” Lục Hứa nói, “Chắc đang tìm ta cùng Hồng Tuấn.”

“Vào xem!” Lý Cảnh Lung nói, “Hồng Tuấn không có pháp lực, các ngươi đi theo hai chúng ta.”

Thương Lang mở đường, tiến vào hoa viên, Lý Cảnh Lung nhanh chóng đi theo, Hồng Tuấn nói: “Không phải ngươi cũng…”

Bốn người đi sát nhau, hắc khí lượn lờ quanh cung điện phát hiện có xâm nhập, gào thét bay đến.

Hắc khí như một con rắn, từ bốn phía tụ lại, nháy mắt phóng tới. Lý Cảnh Lung giơ tay, dùng một chiêu, pháp lực Tâm Đăng bộc phát, phi xà đau đớn gào thét, không dám đối diện với bạch quang rực rỡ kia.

“Ngươi…” Hồng Tuấn kinh ngạc.

“Xem ra Tâm Đăng đã nhập vào hồn phách của ta.” Lý Cảnh Lung cúi đầu nhìn lòng bàn tay rồi ngẩng lên nhìn Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn thầm nghĩ, bảo sao khi dùng Ngũ Sắc Thần Quân rót vào kinh mạch của Lý Cảnh Lung lại không thấy được Tâm Đăng.

Hồng Tuấn vẫn còn kinh ngạc, Lý Cảnh Lung lại nói, “Đi!” Rồi sử dụng cường quang Tâm Đăng, chạy vào trong cung điện. Sau khi hồn phách mọi người tiến vào bích họa, Hồng Tuấn lại thành người yếu nhất, Mạc Nhật Căn có thể hóa thành Thương Lang, Lý Cảnh Lung có Tâm Đăng, cả hai bảo hộ Lục Hứa và Hồng Tuấn ở phía sau.

Phi xà đầy trời, nháy mắt lại bị cường quang Tâm Đăng chiếu rọi, lăn lộn tản ra, Lý Cảnh Lung giơ tay phóng thích Tâm Đăng bảo hộ mọi người một đường tiến vào cung điện. Sau đó từ đỉnh điện, hàng ngàn phi xà đen kịt lại gào rít phóng tới, điên cuồng tràn vào.

Một luồng sáng nổ tung, hất văng toàn bộ phi xà.

“Đóng cửa!” Lục Hứa hô.

Hồng Tuấn cùng Mạc Nhật Căn mau chóng đóng cửa, quay đầu lại nhìn thấy một tế đàn chính giữa điện, trên tế đàn một quả cầu màu đen lơ lủng, xung quanh khối cầu có làn khói đen lượn lờ xung quanh.

“Đây chính là Tâm Ma của ngươi?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Lục Hứa nhìn hắc cầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Nói gì đi chứ!” Lý Cảnh Lung quát.

“Có thể.” Lục Hứa lập tức nói, “Lâu rồi chưa thấy nó, mà đã to thế này rồi!”

“Phá hủy nó!” Thương Lang gầm lên. “Mới có thể tịnh hóa tam hồn thất phách của Lục Hứa.”

Lý Cảnh Lung liền hiểu ra, mỗi khi Lục Hứa rời khỏi bích họa sẽ bị Tâm Ma nuốt chửng, chỉ có trong bích họa, Tâm Ma mới rời khỏi tam hồn thất phách của hắn, đây chính là cơ hội tốt nhất.

Lý Cảnh Lung vung tay, hào quang bắn ra bốn phía, Tâm Đăng lập tức hóa thành một cây trường cung, hắn kéo cung, hiện ra một mũi quang tiễn. Hắc cầu kia như cảm nhận được nguy hiểm, kịch liệt rung động. Từ chân trời truyền đến tiếng sấm ầm ầm, Tâm Ma lùng bắt Hồng Tuấn cảm nhận được sự khác thường, điên cuồng tràn vào từ cửa sổ xung quanh.

Lý Cảnh Lung vai trần mang theo sức mạnh hùng hồn, khi kéo cung, cơ bắp trên người kéo căng cực hạn, hét một tiếng: “Đi!”

Quang tiễn rời cung bay đi hướng về đám hắc khí, Ma khí tuôn ra, ầm ầm nổ vang chặn lại mũi tên. Một đạo sóng xung kích tràn tới, va chạm với ánh sáng của Tâm Đăng.

Lý Cảnh Lung: “…”

Trước đây, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Chiến Tử Thi Quỷ Vương, vô số yêu ma, chỉ cần trên người có ma khí đều bị Tâm Đăng đẩy lùi, hoặc tịnh hóa. Lý Cảnh Lung vạn lần không ngờ tới Tâm Ma này đối chọi lại được!

Tâm Đăng như liệt hỏa thiêu rụi ma khí, nhưng càng thiêu ma khí lại càng vọt tới, chớp mắt đã nuốt chửng toàn bộ cung điện. Tâm Ma há miệng gào thét, phun ra hắc hỏa!

“Coi chừng!” Thương Lang quát.

Hồng Tuấn xông lên, túm lấy Lục Hứa lăn ra ngoài, Lý Cảnh Lung biến Tâm Đăng thành kiếm, tiến lên phía trước. Tâm Ma cười lạnh: “Ngay cả Nhiên Đăng Pháp Tướng cũng không biết sử dụng, muốn dùng Tâm Đăng siêu độ ta? Thiêu thân lao vào lửa, không biết tự lượng sức!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tâm Ma co lại, rồi phóng xuất ngàn vạn cơn ác mộng, bao trùm bốn phía, như sao băng phóng tới, truy đuổi bốn người!

Hồng Tuấn túm lấy Lục Hứa, giờ phút này hắn muốn phản kháng lại, nhưng không có pháp lực lẫn pháp bảo, đành phải kéo Lục Hứa né tránh, hô: “Lục Hứa! Có cách nào không?”

Lục Hứa nói: “Đến tế đàn! Ở đó có pháp trận, để ta khởi động pháp trận!”

Trong lúc hắc khí tàn phá nóc điện dần đổ sụp xuống, Thương Lang chạy đến bên cạnh, đẩy hai người ra, quát: “Mau ra ngoài!”

Tâm Ma đã hút hết hắc khí, bay về phía tế đàn, không ngừng tuôn hắc khí bao vây Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cố gắng ngăn cản, hô: “Mau rời khỏi đây!”

Hồng Tuấn nói: “Mạc Nhật Căn! Yểm hộ chúng ta!”

Con ngươi Thương Lang co lại, Hồng Tuấn kéo Lục Hứa chạy đến tế đàn.

Hắc khí lao đến Thương Lang, Thương Lang ở trên không trung lộn một vòng, hắc khí quấn quanh người hắn, huyễn hóa ra vô số binh sĩ cầm thương kích, xông tới! Thương Lang tru một tiếng, âm thanh hóa thành sóng xung kích đánh tan mộng cảnh kia.

Hồng Tuán tránh né hắc khí, khi cách tế đàn năm bước chân, Tâm Ma gào thét, từ bên trong cơ thể nó, Lưu Phi bước ra, cầm kiếm sắc phóng tới chỗ Hồng Tuấn!

Hồng Tuấn chặn trước người Lục Hứa, giơ tay đỡ một chiêu của hắc ảnh Lưu Phi.

“Hồng Tuấn!”

“Mặc kệ ta!” Hồng Tuấn hô, ngay sau đó đẩy Lục Hứa đến tế đàn.

Lưu Phi được tạo ra từ ma khí cầm kiếm hét lớn, chém xuống đầu Hồng Tuấn! Nhưng ma khí chạm vào người Hồng Tuấn, không giống như khi chạm vào Mạc Nhật Căn hay Lý Cảnh Lung. Ma khí kia bị hút vào lồng ngực Hồng Tuấn, hút cả ác mộng của Lưu Phi vào trong.

Trong âm thanh nổ vang, Hồng Tuấn lại nhìn thấy mộng cảnh của Lưu Phi.

Giống như hôm đêm mới tiến đến Lương Châu, đình viện tràn ngập dương quang, tướng quân trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, chầm chậm đi ngang qua nữ nhân đứng ở hành lang… Bọn họ gặp lại nhau giữa đêm hè, dưới ánh sao mà âu yếm… Ngay sau đó lại cãi cọ một hồi, nữ nhân quay người rời đi.

“Náo Cơ…” Lưu Phi trên giường bệnh, nắm chặt tay nàng.

Nữ nhân xinh đẹp được gọi là Náo Cơ hai mắt đỏ hồng, nức nở: “Ta bồi vương cùng đi…”

Lưu Phi cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt, nhưng vô số chuyện lấp loáng xuất hiện trước mắt Hồng Tuấn, Lưu Phi được đưa vào lăng mộ, Náo Cơ lại đứng trước giường một nam nhân trẻ tuổi mà từ từ cởi áo.

Một khắc này, từ sâu thẳm trong nội tâm Hồng Tuấn, một cơn phẫn hận giận dữ muốn tuôn trào! Sau khi chết, ái nhân trở mặt với nhi tử, Lưu Kiến treo cổ tự vẫn, Náo Cơ sợ hãi chạy đi, lại bị thân đệ ôm lấy… Cho đến khi Quỷ Vương đặt tay lên trán Lưu Phi.

“Chuyện cũ trước kia, như gió thoảng mây bay, làm môn hạ của ta, từ giờ rời khỏi sinh tử lưỡng đạo…”

“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung gầm lên, cường quang chiếu đến, tiếng sói tru vang vọng, Hồng Tuấn bừng tỉnh.

Lục Hứa bổ nhào đến tế đàn, cúi đầu nhìn pháp trận bên trên tế đàn, nhưng lúc này Tâm Ma đã mặc kệ tất cả tiến về phía Hồng Tuấn, trong nhân ảnh hiện ra hai con mắt đỏ ngầu như máu.

“Ngươi có thể hút được cơn ác mộng này?” Tâm Ma gầm thét, “Ma chủng!”

Hồng Tuấn lui ra phía sau, cúi đầu nhìn hắc khí lượn lờ trước ngực, từ trái tim hắn tản ra khói đen. Những đau khổ của Lưu Phi đã tiến vào linh hồn hắn, cảm giác bi thương khi mất đi ái nhân, cùng cảm nhận sinh tử, khiến hắn cảm thụ rõ ràng đau khổ nguyên sơ, sâu đậm nhất!

Tâm Ma khàn giọng gào thét, lại bắn ra ma khí như lưu tinh, Lý Cảnh Lung lao đến chắn trước người Hồng Tuấn, cường quang lóe lên, chặn lại hắc khí. Ai ngờ Hồng Tuấn gạt hắn sang một bên, không sợ hãi mà nghênh đón!

Ma khí liên tục bắn về phía Hồng Tuấn, ầm vang không dứt, nối tiếp tiến vào vơ thể hắn, chớp mắt, Hồng Tuấn cảm nhận được tuyệt vọng, phẫn nộ khi phụ thân ăn thịt hài tử, kỵ binh đâm chết chiến hữu, trinh sát từ vách núi nhảy xuống, chịu đựng phản bội, ám sát, đói khát, chà đạp…

“Không!” Lý Cảnh Lung điên cuồng hét lên.

Lục Hứa và Mạc Nhật Căn ngay người, thấy ma khí quanh người Hồng Tuấn xoay tròn, hai mắt Hồng Tuấn nhắm lại rồi đột nhiên mở ra, biểu tình cực kỳ dữ tợn, quát: “Tan biến cho ta!”

Một khắc sau, Hồng Tuấn duỗi tay, ác mộng bay lượn trong điện cùng nhau tụ lại trong tay hắn, hóa thành một lưỡi đao, chém về phía Tâm Ma!

Tâm Ma vui sướng nói: “Ma chủng!”

Âm thanh ngưng bặt, đất trời rung chuyển, cung điện ầm ầm sụp đổ, cột trụ gãy thành từng đoạn, bầu trời cùng mặt đất đều mù mịt. Nhát mắt Hồng Tuấn cùng Tâm Ma bay lên, dường như ác mộng tích tụ mấy ngàn năm đồng loạt xoay tròn quanh cả hai mang theo bi thương thống khổ.

Hồng Tuấn nửa thân để trần hiện lên chú văn đỏ rực, hai mắt lóe hồng quang, Tâm Ma hóa thành hình dạng của Lục Hứa, điên cuồng hút ác mộng vào trong cơ thể nó chỉ sợ bị Hồng Tuấn hút mất.

“Thứ ma quỷ dốt nát.” Hồng Tuấn trầm giọng nói, “Thống khổ của phàm nhân sớm sẽ bị bóng đêm vùi lấp, có thể trở thành đồ chơi trong tay ngươi sao?”

Lý Cảnh Lung thấy cảnh tượng này, trở tay không kịp, quát, “Lục Hứa! Mau lên! Không thể tiếp tục như vậy! Đưa bọn họ ra ngoài!”

Trên tế đàn, Lục Hứa lắc tay một cái, hiện ra hào quang trắng bach, rót vào tế đàn.

Bên ngoài bích họa, Quỷ Vương, A Thái cùng A Sử Na Quỳnh lẳng lặng đứng nhìn “Lộc Vương bản sinh”.

Lúc này, trên bích họa thay đổi khủng khiếp, hình ảnh nguyên bản trở nên vặn vẹo, trên bích họa hiện ra hai thiếu niên ở trần thân trên, hắc khí vờn quanh, ở dưới là một con sói và một nam nhân được hào quang bao bọc đang chiến đấu.

“Mau ra đây.” Quỷ Vương trầm giọng nói.

A Sử Na Quỳnh quay đầu, nhìn bốn người đang nằm song song một chỗ, Cá chép yêu cầm khăn vải lau mồ hôi trên trán Hồng Tuấn.

Trong bích họa, năng lượng cuồn cuộn từ tay Lục Hứa rót vào pháp trận, pháp trận bắt đầu xoay tròn, Hồng Tuấn cùng Tâm Ma quay lại nhìn Lục Hứa!

Tâm Ma gầm lên giận dữ phóng tới chỗ Lục Hứa, Hồng Tuấn theo sát phía sau, Lục Hứa lơ lửng giữa pháp trận, Lý Cảnh Lung và Thương Lang cũng lao đến.

Trong chớp mắt, Tâm Ma mạnh mẽ xô vào Lục Hứa, Hồng Tuấn hét lớn một tiếng: “Lục Hứa!”

Lục Hứa thấp giọng: “Sau khi ra ngoài, giết ta đi, chết không đáng sợ, giữ vững tâm của ngươi, ca ca.”

Lục Hứa giang tay, ôm lấy hắc khí tản ra từ Tâm Ma, Hồng Tuấn quát: “Không được! Lục Hứa!”

Thương Lang tru lên, sóng âm phát tán, Tâm Ma chuẩn bị nhập vào cơ thể Lục Hứa bị hất văng, ngay sau đó Hồng Tuấn đưa bắt lấy hắc ảnh kia, hắc khí bộc phát kinh thiên động địa, Hồng Tuấn không lưu tình ném nó ra ngoài cơ thể Lục Hứa!

Lục Hứa khẽ giật mình, pháp trận vỡ vụn, một vòng ánh sáng tản ra bên ngoài.

Cùng lúc đó bích họa “Lộc Vương bản sinh” sáng rực lên, phun ra hư ảnh cùng hắc khí đầy trời, Quỷ Vương lắc Bát Lãng Cổ trong tay, quát, “Ra ngoài cho ta!”

Lý Cảnh Lung, Lục Hứa, Mạc Nhật Căn đột nhiên mở mắt, nhưng tam hồn thất phách của Hồng Tuấn mang theo hắc khí cuồn cuộn nhập vào cơ thể hắn.

“Hồng Tuấn!” Cá chép yêu sợ hãi hô to một tiếng rồi nhảy lùi lại.

Lý Cảnh Lung xoay người, tế khởi Tâm Đăng, xua tan hắc khí trong hồn phách Hồng Tuấn, nhưng khi gần thành công, ma khí bị hút vào trong trái tim Hồng Tuấn, hắn mở mắt, ánh mắt đầy phẫn hận!

Một khắc sau, bích họa lại phun ra Tâm Ma giương nanh múa vuốt, A Thái và A Sử Na Quỳnh xuất thủ, Tâm Ma mang theo ma khí xông ra ngoài Mạc Cao Quật!

“Đuổi theo!” Mạc Nhật Căn hô.

Mọi người đứng dậy, lập tức đuổi theo.

Đêm khuya, ánh sao mờ mờ, Tâm Ma bay ra đến tầng thứ ba, Thương Lang đạp lên ánh sáng mà chạy đến, hướng nó tru lên, Tâm Ma bị xô rơi xuống dưới. A Thái vịn lan can xông ra, vung quạt, gió lốc liệt hỏa liền quét tới.

Quỷ Vương mang theo thân vệ theo sau, Lục Hứa cũng chạy đến, quát: “Ác mộng của hắn mau biến đi!”

“Trưởng sử đâu!” A Thái quát.

Hồng Tuấn mang theo phi đao, muốn xông ra ngoài, đằng sau có một bàn tay tóm lấy cổ tay hắn, kéo lại.

“Nghe lời ta.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Không được hút ác mộng của tâm ma…”

Lời còn chưa dứt, Lý Cảnh Lung bỗng nhiên bị Hồng Tuấn giáng cho một quyền cực kỳ dứt khoát, cú đấm trúng hốc mắt khiến hắn loạng choạng suýt ngã.

“Các ngươi hùa nhau lừa gạt ta…” Hồng Tuấn nắm chặt tay, tức giận đến run cả người, “Các ngươi sớm biết… kia là ma chủng…”

Lý Cảnh Lung ho khan vài tiếng, một tay che hốc mắt nói, “Là lỗi của ta, ta lừa ngươi, nhưng dù thế nào ngươi không được hấp thu ma khí… Hồng Tuấn, đồng ý với ta…”

Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, trước mắt đều là hình bóng lờ mờ, Hồng Tuấn vì phẫn nộ mà nét hung dữ trên mặt hòa hoãn lại, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hơn hẳn.

“Ngươi gật đầu cũng được.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta đáp ứng ngươi sẽ đánh bại nó, ngươi sẽ không bị như khi bên trong bức hoa… Gật đầu đi, đồng ý với ta, nếu không ta không thể để ngươi rời đi được!”

Hồng Tuấn thở dốc, cuối cùng cũng gật đầu, ngay sau đó xông ra ngoài Mạc Cao Quật!

_______________________________

Vạn thiên ngạc mộng: Ngàn vạn ác mộng

[1] Vô thượng thần thông:  sức mạnh tối cao.

Lảm nhảm: Hy vọng đến cuối tuần sau xong được quyển 2, còn 12 chương nữa. Mấy hôm cuối tuần sẽ cố gắng tăng tốc độ edit vậy:’>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.