Chương trước
Chương sau
Sáng sớm trời vẫn u ám, tuyết vẫn còn rơi.

Trong dịch trạm, Hồng Tuấn ngủ say ôm lấy cả người Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nằm ngửa, một cánh tay làm gối cho Hồng Tuấn, thuận thế ôm lấy vai hắn. Hồng Tuấn dán vào ngực Lý Cảnh Lung, cảm giác như Hồng Tuấn bị Tâm Đăng trong kinh mạch Lý Cảnh Lung thu hút vậy.

Gió vẫn ào ào thổi, Hồng Tuấn tỉnh, ngáp một cái, lúc này mở mắt ra hơi thở ngưng lại, nhìn thấy Lý Cảnh Lung đang ngủ, hô hấp lại dồn dập lên. Cả người hắn quấn lấy Lý Cảnh Lung, tay ôm eo, chân gác lên người, đầu gối bên vai, nghe nhịp tim của Lý Cảnh Lung.

Hơn nữa, Hồng Tuấn vừa tỉnh ngủ đã thấy bản thân đang chào cờ. Thứ kia cồm cộm trong quần, lại hơi rỉ nước, mà hắn cũng cảm nhận được Lý Cảnh Lung dù đang ngủ cũng cứng lên rồi. Trong chăn ấm áp lại có nhiệt độ của Lý Cảnh Lung, lồng ngực phập phồng, mùi hương dễ chịu nhàn nhạt, khiến Hồng Tuấn cảm thấy rất an toàn.

Thứ cảm giác này khiến tim hắn loạn nhịp, bỗng nhiên sinh ra một loại tình cảm quyến luyến.

Dù sao hắn cũng chưa tỉnh… Ôm thêm một lúc nữa, Hồng Tuấn rất thích cảm giác này, tựa như khi được ăn ngon, trong lòng cảm thấy có hoa nở, hoặc như khi nằm trên vách đá phơi nắng, gió mát thổi tới, toàn bộ trời đất như dịu dàng bảo bọc lấy hắn, cảm giác xung quanh cực kỳ thoải mái.

Lý Cảnh Lung khẽ cử động, tỉnh dậy.

Hồng Tuấn đành buông tay, cẩn thận xoay người nằm thẳng, Lý Cảnh Lung ngủ dậy đang hơi bực bội, nghiêng đầu mở mắt lại nhìn thấy Hồng Tuấn, liền cười một cái.

“Đã dậy rồi?” Lý Cảnh Lung xoa xoa ấn ấn cánh tay tê rần vì làm gối cho Hồng Tuấn.

“Dạo gần đây ngươi cười nhiều hơn rồi.” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung ý thức được điều gì, thu lại nét cười, để hắn mau chóng rời giường, tránh để Hồng Tuấn ỷ lại không chịu dậy.

Hôm nay gió vẫn lạnh buốt, chỉ có tuyết ít hơn một chút, sau bữa sáng thương đội cũng không dám rời đi, nhìn sắc trời mà còn đi về phía tây bắc, chỉ sợ bão tuyết ngày càng lớn, đường càng khó đi. Lý Cảnh Lung đứng ngoài dịch trạm, cau mày nhìn xung quanh.

Hồng Tuấn biết hắn đang lo lắng về chuyến đi, nói: “Tuyết nhỏ hơn rồi, đi thôi.”

“Có thể đi được sao?” Lý Cảnh Lung hỏi Hồng Tuấn, “Gió quá lớn.”

Hồng Tuấn biểu cảm như không có vấn đề gì, Lý Cảnh Lung hơi do dự rồi vẫn quyết định đi.

“Hai người muốn đến Võ Uy.” Tiểu nhị nói, “Cẩn thận đừng đi nhầm đường, tuyết lớn tích dày, che lấp quan đạo, một khi lạc đường vào khu rừng núi hoang vắng sẽ rất nguy hiểm.”

Lý Cảnh Lung thấy cũng đúng, lần này rời Trường An mang theo địa đồ được ghi chép từ hai năm trước, không ít nơi đã sửa lại đường xá, trên đường đi có vài lần nhầm đường nhưng đều tìm được chính xác điểm đến. Bây giờ bão tuyết thế này, không nhìn được dấu vết của thương đội nào, rất có khả năng sẽ lạc vào mấy chỗ hoang vu không người ở.

“Các ngươi đi về phía bắc ấy.” Tiểu nhị nói thêm, “Phía đó có Trường Thành thời Hán, đi dưới Trường Thành chắn được gió, đi dọc theo đó sẽ đến cửa khẩu bên ngoài Võ Uy, rồi xuôi nam thêm sáu mươi dặm sẽ đến nơi.”

Lý Cảnh Lung nói một tiếng cảm ơn, rồi cùng Hồng Tuấn lên ngựa rời đi, tìm đoạn Trường Thành kia. Gió thổi mạnh tuyết lấp đường, ngựa đi lại khó khăn, đến khi nhìn thấy Trường Thành, Hồng Tuấn không khỏi cảm thán một tiếng.

Gió tuyết mênh mông, che kín bức tường cao sừng sững nơi chân trời, ngạo nghễ giữa gió gào tuyết bay, giống như giới tuyến của thiên địa, bảo vệ Thần Châu phồn hoa. Con đường này uốn lượn như rồng vượt qua đồng hoang, trèo qua núi non trùng điệp, từ nơi bắt đầu nó hướng lên bầu trời lại cúi xuống đại địa, giữa trăm ngàn năm như một mảnh quá khứ.

“Đi thôi!” Lý Cảnh Lung quay đầu ngựa, nói.

“Bên ngoài có gì sao?” Hồng Tuấn hỏi.

Lý Cảnh Lung đáp: “Bên ngoài kia là một thế giới rộng lớn hơn nhiều.”

Hồng Tuấn lại nói: “Ta đọc qua thơ Vương Xương Linh, Tần thời minh nguyệt Hán thời quan…”

“Vạn lý trường chinh… Nhân vị hoàn.” Lý Cảnh Lung đáp lại, cả cưỡi tuấn mã lao vào trong vùng gió tuyết, xuôi theo Trường Thành đến một thế giới rộng mở hơn.

“”Đãn sử long thành phi tương tại, bất giáo hồ mã độ âm sơn…”

“Nhưng làm Long thành Phi Tướng tại, không dạy Hồ ngựa độ Âm Sơn...”

“Đây là thơ của tổ tiên ta.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn mặc dù không biết tổ tiên Lý Cảnh Lung, Phi tướng quân Lý Quảng hiển hách thế nào, nhưng chắc chắn cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại.

“Có lạnh không?” Lý Cảnh Lung ghìm ngựa chậm lại, nghiêng đầu hỏi.

Sau đêm qua, khi đối mặt với Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn luôn cảm thấy ngại ngùng, nên hôm nay chủ động cưỡi ngựa riêng một mình.

Hồng Tuấn khoát khoát tay, Lý Cảnh Lung nói: “Nếu lạnh thì sang đây, ca ca chở ngươi.”

Hồng Tuấn đáp: “Thân thể ta không có yếu như vậy!”

Cá chép yêu tỉnh, ở sau lưng Hồng Tuấn nói: “Chúng ta thực sự không lạnh, Lý trưởng sử, ngươi thế nào? Không ổn sao?”

Gió tuyết lại kéo đến, so với đêm qua còn mãnh liệt hơn, hít phải khí lạnh Hồng Tuấn không nói lên lời, Lý Cảnh Lung vội vàng ra hiệu cho hắn che mũi miệng lại, đi đằng trước mở đường.

Trường Thành kéo dài vạn dặm, dường đi mãi không có điểm dừng. Lý Cảnh Lung bịt kín mặt, thi thoảng quay đầu nhìn xem Hồng Tuấn có đằng sau không. Mà cũng kỳ quái, Hồng Tuấn nhìn bão tuyết bốn phía quất mạnh rào rào như mưa sao băng trên trời rớt xuống, cuồng phong như muốn cuốn tung đại địa, đem bọn họ hất lên trời cao, nhưng Hồng Tuấn lại không thấy lạnh chút nào.

Lý Cảnh Lung ở phía trước dừng ngựa, Hồng Tuấn hỏi: “Sao vậy?”

“Ngươi có lạnh không?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Hay là quay lại thôi! Đừng để lạnh cóng!”

Hồng Tuấn: “Thật không lạnh, ngươi thì sao?”

Lý Cảnh Lung đeo găng tay, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen, hắn xưa nay vốn cường tráng khỏe mạnh, lúc này cũng không nhịn được mà hơi run rẩy, nói: “Ta không sao… Cố gắng một lát nữa! Chạng vạng sẽ đến được quân doanh!”

Hai người tiếp tục đi, một canh giờ sau, Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, tốc độ của Lý Cảnh Lung có chút chậm lại.

“Trưởng sử, ngươi không sao chứ?” Hồng Tuấn quay đầu lại hỏi.

Lý Cảnh Lung ngồi trên lưng ngựa, hắt hơi một cái.

Hồng Tuấn: “...”

Hẳn là bị nhiễm lạnh rồi, Hồng Tuấn vội vàng quay ngựa, gió lại càng to hơn, muốn tiến nửa bước cũng khó khăn. Lý Cảnh Lung nói: “Tìm chỗ tránh gió một lát đi!”

Thời Hán dưới Trường Thành cứ mười dặm sẽ có một doanh trại nhỏ, để cho binh sĩ sử dụng lúc tuần tra. Khi hai người tiến vào được doanh phòng trời đã tối tăm mịt mù, Hồng Tuấn đóng cửa, ngăn gió lạnh bên ngoài, Lý Cảnh Lung không ngừng xoa tay, hà hơi, môi tím tái.

Cá chép yêu trong doanh phòng lập tìm được mấy cái bình sư đun nước, Lý Cảnh Lung lại hắt hơi một cái, Hồng Tuấn nói: “Hình như ngươi ốm rồi.”

Lý Cảnh Lung vội nói không sao, “Ta nghỉ ngơi một lát sẽ tốt hơn, không nghĩ lại lạnh như vậy…” Vừa nói xong lại hắt hơi. Trời đất tối tăm cũng không biết bao lâu trôi qua rồi, Hồng Tuấn liền búng tay, đốt ít củi, nấu nước uống ăn lương khô.

Lý Cảnh Lung tựa vào thùng gỗ ngủ thiếp đi, Cá chép yêu nói: “Ngươi xem tên quỷ xui xẻo này đi, có gì đó sai sai.”

Hồng Tuấn đưa tay sờ trán Lý Cảnh Lung, nóng sực.

“Nguy rồi.” Hồng Tuấn nói, “Trưởng sử?”

Lý Cảnh Lung mở mắt, nói: “Giờ nào rồi? Đi thôi, đường còn dài.”

Lý Cảnh Lung muốn đứng dậy lại không có chút sức lực nào. Hồng Tuấn nói: “Ngươi nhiễm phong hàn rồi, cẩn thận đừng để phổi bị tổn thương, nghỉ một lát đi, chờ tuyết dừng rồi đi. Ta lấy thuốc cho ngươi.”

Lý Cảnh Lung rất phiền muộn, cuối cùng lại là mình bị bệnh, nhưng ở trước mặt Hồng Tuấn, cũng cố gắng nhẫn nhịn, đành nói: “Không biết tại sao, năm ngoái Long Võ quân có luyện binh ngoài bình nguyên Quan Trung, ba ngày ba đêm không ngủ, dãi nắng dầm mưa đều không ốm…”

Hồng Tuấn tìm thuốc, trả lời: “Có lẽ bên ngoài quá lạnh.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Cá chép yêu nói, “Thể chất ngươi kém hơn Hồng Tuấn, không cần ngại, Hồng Tuấn nhà ta vốn là…”

Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu cho Cá chép yêu đừng có đâm chọt người ta, im lặng đi. Hắn thấy trong gói giấy có gừng khô, sài hồ với mấy loại dược liệu, lại thấy chiếc lông Phượng, “A” một tiếng, “Ta biết rồi, là nhờ cái này.”

Lông Phượng Hoàng trong ngày đông lạnh giá phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lúc trước Hồng Tuấn để trong áo bảo sao không thấy lạnh.

Hồng Tuấn để lông Phượng vào ngực áo Lý Cảnh Lung, ra ngoài lấy thêm củi định nấu thuốc, vừa bước ra ngoài liền hét lên ầm ĩ: “Trời ạ! Lạnh quá!”

“Ta đã bảo lạnh mà.” Lý Cảnh Lung phiền muộn, nói: “Đừng ra ngoài, ta toát mồ hôi một chút là khỏe thôi.”

Hồng Tuấn ra hiệu không sao, đi ra bên ngoài, xa xa có một dòng suối nhỏ đã đóng băng, có một ít cây khô, gió lạnh thấu xương, Hồng Tuấn lại điên cuồng hét lên. Nháy mắt như thấy ba hồn bảy vía đều bị thổi bay, miệng mở ra đông cứng không khép lại được.

“Lạnh quá, lạnh quá, sắp lạnh chết rồi.” Hồng Tuấn suýt nữa ngã bệt xuống đất, cảm giác gió từ khắp nơi thổi đến, hắn phải tự niệm để an ủi chính mình, ta không thể chết còn phải về cứu trưởng sử…

Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang, cơ mà Thần Quang không chống đỡ được gió tuyết, cũng chẳng ngăn được hơi lạnh, dùng pháp lực lại còn mất sức, cảm thấy lạnh hơn. Hồng Tuấn vội thu Thần Quang, vội cầm phi đao chặt cây, thất tha thất thểu kéo theo một cây tùng cao bằng người trở về.

Hồng Tuấn đẩy cửa, cả người run rẩy vì lạnh, Lý Cảnh Lung giật mình, vội nói: “Cẩn thận đừng để bị ốm!”

Hồng Tuấn nói: “Không sao không sao.”

Hắn dùng phi dao chặt ít củi, đóng chặt cửa, rồi mất một lúc lâu mới đốt lửa được. Hắn đặt bình sứ lên, đun một nồi canh chống lạnh thật đặc, rót cho Lý Canh Lung rồi cũng tự uống một bát, bọc thêm mấy cái áo ủ ấm cho Lý Cảnh Lung để hắn sớm toát mồ hôi.

Sắc trời lờ mờ, tiếng gió vẫn gào rít ngoài cửa, tối nay chỉ có thể ở tạm đây. Lý Cảnh Lung uống thuốc xong bắt đầu đổ mồ hôi, trong ngực có lông Phượng lại được Hồng Tuấn bộc thêm hai kiện áo lông, nghĩ thấy không còn đáng ngại nữa.

Cá chép yêu nằm nghiêng cạnh chân Lý Cảnh Lung, đi ngủ mà hai mắt vẫn thao láo, cá chép đến mùa đông đều ỉu xìu, bên tai cũng được yên tĩnh hơn.

Hồng Tuấn duỗi chân ngồi bên cạnh đống lửa, dùng một cành cây gảy lửa, trong đầu vẫn nghĩ đến những lời Lý Cảnh Lung nói đêm qua.

Ta muốn cái gì? Cả đời này, vượt qua thế nào đây? Hồng Tuấn còn nhớ rõ cách đây cũng lâu rồi, Trọng Minh từng nói, chim chóc bay đi đến đâu, xuyên qua núi non trùng điệp, xuyên qua trời đêm đầy sau, hay xuyên qua mây trắng trời xanh, cuối cùng sẽ có một chỗ nghỉ chân.

Vậy cả đời này, kết cục chính là hắn cứ phải quanh quẩn tìm kiếm nơi chốn cho mình ư? Là thế gian phồn hoa, là vạn trượng núi non, là dưới mái hiên nhà người hay là bãi đất giữa lòng sông?

Đâu mới là nơi chốn ta có thể trở về? Hồng Tuấn dần hiểu được Trọng Minh, hắn cũng nhớ nhà, đâu là nhà của hắn, hắn không thể cứ đi mãi cả đời được, cần tìm một chỗ trú chân. Có lẽ ngày nào đó, hắn sẽ phát hiện ra Diệu Kim cung là nơi chốn cuối cùng của mình, nhưng ít ra không phải bây giờ.

Nơi đó cũng từng thuộc về phụ thân Khổng Tuyên, Trọng Minh cùng Thanh Hùng. Phụ thân có lẽ vì tìm một nơi chốn cho mình, mà rời khỏi Diệu Kim cung, đi đến đại địa Thần Châu, ở bên mẫu thân, có phải người đã tìm thấy nơi chốn của mình chăng?

Ngoài cổng thành Du Lâm.

Lúc rời khỏi Du Lâm, Mạc Nhật Căn đưa Lục Hứa, đưa thư tín giao cho binh sĩ thủ thành.

“Thỉnh đem phong thư này đến Trường An Đại Lý tự, giao cho Khu ma tư Lý Cảnh Lung trưởng sử.” Mạc Nhật Căn nói.

Ven đường hắn nghe được không ít tin tức từ tây bắc, thương nhân từ phương bắc tấp nập vào Trung Nguyên tránh đông, có lời đồn thi biến ngoài biên cương, có người bảo là người Hồi Hột giả mạo, đồ thành cướp bóc; có người lại bảo thi biến từ Ngọc Môn quan, lúc này đồn đại bốn phía, thêu dệt như thật.

Vốn định đưa Lục Hứa cùng quân báo đến phủ Ca Thư Hàn ở Lương Châu, nhưng nội dung thư sớm đã nhòe hết, Mạc Nhật Căn tự ý quyết định tiến về Bắc thượng xem xét, mà quân báo gửi về để Lý Cảnh Lung điều tra. Lại gửi kèm một phong thư, kể lại sự tình đã phát sinh ở phương bắc.

“Ngươi xem” Mạc Nhật Căn nói với Lúc Hứa, “Đã thay ngươi xử lý công việc rồi.”

Lục Hứa thấy binh sĩ thì gật đầu liên tục, dù hóa điên nhưng vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ của mình, hiện tại cũng tốt hơn rồi, lại giương mắt nhìn Mạc Nhật Căn.

Mạc Nhật Căn nói: “Ngươi dẫn ta đi tìm hươu đi, lần cuối ngươi thấy nó ở đâu, còn nhớ không?”

Lục Hứa chần chừ, quan sát Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn vỗ ngực, nói: “Ta có thể thu phục yêu ma, ta báo thù cho ngươi.”

Lục Hứa cuối cùng không trốn nữa, bắt đầu chỉ đường cho Mạc Nhật Căn tiến về phía bắc.

Mạc Nhật Căn mang diện cụ, cùng Lục Hứa cưỡi chung một ngựa, hắn quay đầu lại hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Nhà còn ai không?”

Lục Hứa không nói gì, ngồi trên lưng ngựa nhìn xung quanh. Mạc Nhật Căn thấy thiếu niên này thực đáng thương, dựa theo tin tức, mấy thành bị diệt, người thân át hẳn đã chết, đi đường cố gắng quan tâm hắn một chút.

Trời tuyết mịt mù, dưới Trường Thành thời Hán.

Hồng Tuấn khẽ thở dài, không biết từ bao giờ tuyết đã ngừng rơi.

Hắn từ trong quân doanh qua một cái lỗ nhỏ nhìn khung cảnh bên ngoài, bên ngoài tối đen, không nhìn thấy gì, lại sờ trán Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung vẫn đang sốt nhưng gương mặt đã không còn tái nhợt nữa.

Hồng Tuấn trông hắn như vậy cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, định nằm xuống chợp mắt liền nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, mấy con ngựa bất an hí dài.

Động vật cũng thấy lạnh quá sao? Hồng Tuấn sợ nếu là hồ ly hoặc sói sẽ dọa ngựa chạy mất, chỉ cần không phải thú dữ, cho nó vào trú nhờ một đêm cũng không sao.

Hắn mở cửa ra ngoài, bên ngoài tối đen, giơ tay không thấy được năm ngón, Hồng Tuấn quơ quơ bó đuốc, thấy hai con ngựa đang bất an núp gió nghỉ ngơi.

Hồng Tuấn quay người, hướng bó đuốc về phía bóng đêm, thấy ngoài mười bước có dấu chân hỗn độn.

Có người?

Có người!

Hồng Tuấn vội nói: “Có ai không?”

Bên phía dòng suối đối diện truyền đến âm thanh cành cây bị bẻ gãy, Hồng Tuấn tiến lên, lại huơ huơ đuốc, phát ra âm thanh vun vút. Đằng sau truyền đến âm thanh huyên huyên náo náo, hai con ngựa lại sợ hãi hí lên. Trong đêm yên tĩnh lại, cực kỳ kỳ quái.

Xung quanh lạnh lẽo, Hồng Tuấn tiến về đằng trước một chút, vượt qua dòng suối, hắn cảm giác có gì đó không đúng, theo ánh sáng bó đuốc, cảnh giác nhìn quanh, mà sau lưng xuất hiện mấy bóng đen trên tàng cây.

Hồng Tuấn quay người, đang định trở về, bỗng nhiên có người từ đằng sau đánh lén, hung hăng đánh vào lưng hắn.

Hồng Tuấn lập tức ném phi đao, lăn nhanh khỏi chỗ đó, phi đao trong tay bắn trúng áo giáp trên bóng đen kia, cắm thẳng vào người.

Nhưng mà bóng đen kia không sợ phi đao, kêu lên một tiếng kỳ quái lại xông đến!

Đây là cái gì? Hồng Tuấn còn chưa bình tĩnh, đằng sau lại có quái vật mặc áo giáp đánh đến, ngay sau đó lại một con từ trên cây nhảy xuống, trong tay còn có vũ khí! Hồng Tuấn dùng bó đuốc đón đỡ, bó đuốc rơi xuống, cắm vào tuyết liền tắt ngúm.

Ngũ Sắc Thần Quang “ông” một tiếng bung ra, cản được binh khí đang chém đến, mượn ánh sáng chiếu rọi, Hồng Tuấn thấy rõ địch nhân.

Người kia mặc áo giáp binh sĩ rất lạ, hai mắt đục ngầu không thấy con ngươi, vũ khí trong tay chém về phía Hồng Tuấn!

____________________

Trường Thành tuyết dạ: Trường Thành trong đêm tuyết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.