Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Thiên Băng mặc lên mình một bộ áo choàng đen, che đi khuôn mặt diễm lệ của cô rồi bước ra khỏi phủ. Đường phố nhộn nhịp, tấp nập. Thiên Băng không chú ý đến gì, thản nhiên bước ra khỏi thành, thẳng tiến tới Vân Vân Cốc, nơi Bích Tinh Thần Hổ trú ẩn. Tới nơi, mọi thứ xung quanh thung lũng không có gì khác lạ, chỉ có những vết đào bới còn in lại vài vết máu. Cô phải gần như lục tung thung lũng này để tìm con linh thú độc nhất của Hoa Quốc này. Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó bên dòng sông, mặt nhăn nhó hơi đau đớn. Cô hỏi:-Bích Tinh Thần Hổ, ngươi bị sao vậy?
-Tiểu nữ oa, ngươi tới đây làm gì? -Bích Tinh Thần Hổ hơi giật mình hỏi lại.
-Ta tới đây để ký kết khế ước với ngươi! -Thiên Băng lãnh đạm trả lời.
-Ký kết khế ước với ta?!? Tiểu nữ oa, ngươi biết không ai trên Hoa Quốc này có thể ký kết khế ước với ta không? -Bích Tinh Thần Hổ đáp.
-Ta biết! -Thiên Băng gật đầu.
-Nhưng, trả lời câu hỏi của ta, ngươi bị sao mà mặt nhăn nhó vậy? -Thiên Băng nhíu mày nhìn Bích Tinh Thần Hổ.
-Ta bất cẩn bị một cái xương mắc vào chân và không tài nào gỡ nó ra đước. -Bích Tinh Thần Hổ trả lời.
-Để ta gỡ cho! -Thiên Băng nói rồi gỡ cái xương ra.
-Cảm ơn ngươi! Nhưng nếu ngươi muốn ký kết khế ước với ta, ngươi phải có được thực lực mạnh mẽ. -Bích Tinh Thần Hổ nói.
-Tất nhiên! -Thiên Băng lạnh nhạt nói.
Dứt lời, sau lưng Bích Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-bang-ta-quyet-khong-chiu-thua/66893/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.