~•~•~•~•~•~•~•~Vạch ngăn cách thời gian •~•~•~•~•~•~•~•~
Buổi chiều tất cả đã chuẩn bị xong mọi thứ để có được buổi đi chơi vui vẻ.
A, biển ta đến rồi__cô và nhỏ cùng hô to và chạy ra biển chơi, họ cảm thấy thật vui khi được đây. Còn bọn hắn thì tụ tập đứng một chỗ nhìn bọn họ, riêng nó, nó đứng cùng chỗ vs bọn hắn nhưng cách nhau chừng 2m.
Biển??? Biển??? Biển??? Chỉ một chữ thôi sao gợi lên cho nó bao nhiêu là nỗi nhớ, bao nhiêu là nỗi buồn. Biển gắn vs nó một phần nho nhỏ quá khứ đẹp đẽ khi có mẹ nhưng nó cũng mang lại cho nó một nỗi đau ko nói nên lời.
Nó đang nghĩ miên man thì:
Nghĩ gì vậy???__bất chợt có người khoác tay lên vai nó. Nó thu tầm mắt nhìn từ ngoài biển chuyển sang chủ nhân của cánh tay khoác lên vai nó. Thì ra là hắn. Nó nhìn ra lại biển thấy cả đám bạn đã ra biển chơi hết rồi, nghĩa là chỉ còn nó và hắn ở đây.
Sao ko ra chơi vs bạn anh???__nó hỏi hắn mà ko trả lời câu hỏi của hắn. Hắn biết nó ko muốn nói ra mình nghĩ gì nên cũng ko hỏi lại, hắn trả lời:
Tôi có thể cùng em đi dạo???_ hắn hỏi
Vậy thì đi nào__nó nói rồi kéo tay hắn đi. Bây giờ nó đã gạt ra ngoài đầu mọi nỗi sầu ko lý do, coi như đây là lúc nó được rảnh rỗi đầu óc đi.
Thì ra hai người trốn ở đây, làm tụi tui tìm mệt chết__Zin bất ngờ nói làm cho nó và hắn giật mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-bang-dung-lanh-lung-nua/1899185/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.