Dịch giả: MrChoe
Lục Trần nhìn Dịch Hân một cái, nói: " vì sao cô lại hỏi như vậy?"
Dịch Hân yên lặng cúi đầu xuống, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Không có gì, chỉ là muội bỗng nhiên cảm thấy huynh suy nghĩ thật sâu xa, thật là lợi hại."
"cô hối hận vì đã nhờ ta giúp sao?"
Thân thể Dịch Hân khẽ chấn động, vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, muội không có ý đó. Muội biết huynh giúp muội là tốt với muội. Muội... muội từ trong thâm tâm vô cùng cảm kích huynh."
"Lúc trước cô đã đáp ứng giúp ta làm một chuyện Cô có còn nhớ không?" Lục Trần bỗng nhiên ngắt lời nàng.
Dịch Hân có một chút ngơ ngác, nói: "Đúng vậy, muội còn nhớ."
Lục Trần thản nhiên nói: "Vậy thì tốt rồi. Khi chuyện này qua đi, không cần biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng Bách Thảo Đường giờ đây sẽ coi trọng cô hơn, thêm nữa cô vốn thiên tư cũng không kém, lại còn được Đông Phương Đào vừa ý, cho nên ngày sau ở Bách Thảo Đường địa vị của cô có thể tốt hơn so với hiện tại rất nhiều. Việc này đối với cả ta và cô đều là chuyện tốt."
Dịch Hân yên lặng, nhất thời không biết phải nói gì, Lục Trần thì đứng lên, nói: "Đã không còn sớm, cô cũng sớm nghỉ ngơi đi, ta đi đây."
Dịch Hân trong lòng khẽ động, nói: "Lục đại ca, muội nhớ là bên ngoài có rất nhiều thủ vệ mà, huynh đã vào đây bằng cách nào..."
Lục Trần đứng trong bóng đêm, hơi khẽ cười một cái, nhưng lại không trả lời nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-anh/1743294/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.