Lão Mã: “…Đại ca, người nghèo cũng có lòng tự trọng mà, cũng cần phải sống mà…”
Lục Trần hừ lên đáp trả: “Sống thì vẫn phải sống, nhưng ngươi nó nhảm một đống thứ như thế để lừa ai đây?”
Lão Mã ngiêm mặt bảo: “Dù nghèo thì chúng ta cũng cần phải mơ chứ? Ngươi thoải mái nhìn thứ nào thì sẽ thấy nó không tệ thôi.”
Lục Trần lắc đầu nhưng rồi y vẫn quay lại gọi: “A Thổ.”
A Thổ sủa vang mấy tiếng rồi lập tức chạy tới đi theo Lục Trần và lão Mã vào bên trong. Khu nhà này cũng không phải nhỏ, trước sau hai lối ra vào, lại thông thẳng với đường lớn… À, mặt tiền sát đường lớn được lão Mã đặt một quầy nhỏ, xem ra là định mở cửa hàng; đằng sau lại có một tiểu viện, không lớn lắm, nhưng khá vuông vức, hai bên còn có hành lang gấp khúc chạy vòng quanh. Ở sau cùng còn có hai căn phòng, cũng không lớn, nhưng cũng đủ để người lại ngủ lại.
“Ồ, cũng được.” Lục Trần trầm trồ khen lão Mã một câu.
Lão Mã mừng rỡ bật dậy tươi cười bảo lại: “Ta không nói sai mà.”
“Ở thì cũng còn tạm được, buôn bán chắc cũng xong, không chơi chết ngươi được.”
….
Lục Trần đứng trong tiểu viện trống trải một lúc lại thuận miệng nói thêm: “Chỗ này có thêm vài hòn giả sơn, trồng ít cỏ, lại đặt hai cây lớn nữa là gần tốt rồi.”
“Cút, không có tiền phí phạm cho mấy thứ linh tinh đấy!”
Lục Trần cười vang rồi cũng kệ hắn mà tiếp tục thuận miệng hỏi thêm: “Chẳng phải lúc nãy ngươi nói quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-anh/1743279/quyen-2-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.