Dịch: NAMKHA
Ngày thu vô tình trôi đi, tòa thành Nguyệt Nha nhỏ bé bên ngoài vùng đất Mê Loạn dần vào đông. Nếu so sánh với Đại Băng Hải ở phương bắc có thể đông cứng người thành tảng băng trong truyền thuyết thì mùa đông nơi này cũng không đến nỗi quá khắc nghiệt, cùng lắm chỉ cần khoác thêm đôi ba lớp áo, nhưng nếu là tu sĩ có đạo hạnh thâm hậu thì cũng chẳng cần mặc thêm làm gì.
Lục Trần nhàn nhã đi trong thành Nguyệt Nha, ở sau hắn không xa là một con chó đen nhỏ đang khập khiễng đi theo.
Dù ngày đó nói rất ghê gớm với Dịch Hân nhưng Lục Trần cũng thật sự không ăn A Thổ.
Giờ đây A Thổ đã khác hẳn lúc còn ở trong vùng đất Mê Loạn, lông bị cạo trụi trên mình nó đã mọc dài trở lại nên chẳng còn là con chó trụi nữa. Hơn nữa nó còn to hơn trước một ít, lớp lông đen càng thêm bóng mượt, di chuyển cũng thêm phần nhanh nhẹn, cặp mắt chó lại sáng rực có thần, trông quả thực rất năng động. Nó như đã biến thành một con chó khác hẳn, chỉ còn lại duy nhất cái chân gãy kia là chứng minh cho đau khổ trong quá khứ.
Khi đi tới đoạn đường giao nhau thì trước mắt đã là khu chợ đông đúc nhất trong thành Nguyệt Nha, người đi kẻ lại không ngớt, tiếng kêu gọi thét la đan xen không ngừng vang lên như lớp lớp thủy triều trải rộng khắp xung quanh.
Lục Trần nhìn quanh rồi chẳng hề đổi sắc đi thẳng tiếp, còn A Thổ sau khi ngó hết bên này đến bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-anh/1743270/quyen-2-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.