Dịch: NAMKHA
Lục Trần đang chậm rãi áp sát bỗng rỳng mình đứng phắt lại. Còn Dịch Hân đang nằm ở bụi cỏ đằng xa thì chợt thấy đầu óc choáng váng, tim lại càng đập nhanh như sắp nổ tung.
Còn ở phía sơn động, cánh tay đang nắm chân báo để ăn của quái nhân kia bỗng khựng lại, sau đó hắn ngẩng phắt đầu lên nhưng không hề quay lại mà chỉ lớn tiếng quát: “Chó chết, câm miệng lại!” Nói xong, hắn lại cắn mạnh vào miếng thịt trên tay rồi nhồm nhoàm mắng tiếp: “Hôm nay coi như mày may mắn. Tao vốn chỉ định bắt ả đàn bà chạy thoát kia thôi nào ngờ lại có một con báo tới tìm chết. Ông mày ăn hết cái chân báo này rồi mà vẫn không bắt được thứ gì khác thì sẽ ăn mày ngay!”
Tiếng chó sủa trong sơn động dần biến mất, không rõ là con chó đó bị dọa sợ hay là do thương tích đã quá nặng nên không còn sức nữa.
Quái nhân kia không ngừng cười lạnh. Sau khi ăn không ít thịt thì có lẽ tinh thần của hắn đã tốt hơn, nên dù vẫn già nua như thế nhưng tham lam trong tròng mắt lại ngày một rõ ràng. Hắn lẩm bẩm: “Mẹ nó! Hôm nay nếu bắt được con đàn bà kia thì đã có thể…”
“Có thể gì?” Bỗng có một giọng nói lạnh tanh vang lên từ sau lưng hắn.
Quái nhân giật mình đến nỗi chút nữa đã quăng luôn cái chân báo trong tay đi. Hắn quay ngược lại nhìn thì chợt nhận ra không biết đã có một người đàn ông đứng sau lưng mình từ bao giờ, hơn nữa gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-anh/1743264/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.