Lục Trần đi thẳng một mạch, tới lúc ngang qua cây hòe lớn mới chợt dừng lại. Y liếc qua rễ cây đằng kia rồi tươi cười đi tới tảng đá lớn đằng kia để hỏi lão ngư ông đang ngồi đó: “Lão Dư, hôm nay thu hoạch ra sao?”
Nón của lão Dư hơi rung lên chứ chẳng hề có tiếng đáp lại.
Lục Trần đã sớm biết vậy nên càng vui vẻ ngồi phịch xuống bên cạnh lão Dư, sau đó mới mở lời khuyên: “Ta bảo này lão Dư, ngươi cứ ngồi đần mãi ở đây, thì ta tin cũng chẳng phải là cách hay đâu.”
Lão ngư vẫn im lặng, chỉ thẫn thờ liếc hắn một chút. Lục Trần cũng mặc kệ y mà tiếp tục khuyên: “Không thì, chúng ta đổi chỗ câu đi?”
Lão Dư nhíu mày hỏi: “Đi chỗ nào câu?”
Lục Trần chỉ về ngọn núi đằng xa rồi cười bảo: “Lên Long Hồ trên núi, chỗ đó nước sâu mưa nhiều, không chừng còn có thể câu được cá lớn mà ngươi muốn đấy.”
Lão Dư ngẩn ngơ lắc đầu: “Núi quá cao, hơn nữa, sao cá lại ở trên núi chứ?”
Lục Trần cười vang định khuyên thêm vài câu nhưng khóe mắt hắn bỗng thấy cần câu trong nước tự nhiên rung lên.
Điều này khiến cả Lục Trần và lão Dư đều kinh ngạc. Xưa nay bất cứ ai cũng đều đã tin rằng sẽ vĩnh viễn không thể câu được cá trong dòng suối này, chẳng lẽ… hôm nay sẽ có thay đổi sao?
Ngay sau đó, lão Dư và Lục Trần bật thẳng dậy rồi cùng hò hét vội vàng kéo cần câu lên, nhưng chỉ giây lát sau, dây câu kéo hết, hai người nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-anh/1743237/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.