Một đường chênh vênh, may thay có thể an toàn đi ra ngoài, nếu như chỉ là một con đường cụt thì hai người họ cũng không biết nên làm gì.
Đứng trên triền núi để từng cơn gió lạnh vuốt qua cơ thể, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì chợt nhận ra đêm nay trăng rất sáng. Họ đối mắt với nhau rồi thầm thờ phào.
Lục Trần cười: “Xem ta vận khí của chúng ta cũng không tồi.”
Hồng Xuyên gật đầu mấy cái: “Đúng vậy, đúng vậy, không ngờ được là chúng ta lại có thể ra ngoài.”
Lục Trần nhìn quanh thì nhận ra nơi này chỉ là một rãnh sâu giữa vách núi xanh thẳm, hơn nữa lại càng kì tối tắm, nếu không tiến vào thì quả thực không thể hiểu rõ nó sâu thế nào. Trên núi chè này có không biết bao nhiêu khe rãnh như vậy, người thường ai lại đi tìm hiểu làm gì, tất cũng không thể tưởng nổi bên trong lại có một con đường đá tối tăm do tự nhiên tạo nên xuyên ngang lòng núi, thẳng tới bờ vực trong hang động bên kia.
Lục Trần thầm ghi nhớ khung cảnh vùng đất này lại rồi nói cười với Hồng Xuyên: “Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã thoát khốn, chắc cũng nên về thôi nhỉ?”
Hồn Xuyên gật đầu, nhưng gương mặt cũng lập tức thay đổi: “Lục huynh, vẫn phiền huynh thêm chút, tấm lưới ta dùng để bắt yến lúc nãy vẫn nằm ở bờ vực đằng kia nên cần quay lại nhặt về.”
Lục Trần cười gật đầu: “Đi thôi!”
Hai người lại đi ngược lên núi. Kỳ thực nơi này xưa nay hiếm vết chân người nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-anh/1743223/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.