Đùa cợt thì đùa cợt, nhưng khi thấy lão Lưu có vẻ nghiêm túc thì Lục Trần cũng nghiêm chỉnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Lưu tuần sứ đáp lại: “Lão phu cũng không còn trẻ nữa, ba tháng trước khi trong lúc đi kiểm tra lại gặp chuyện không may, cuối cùng lại bị thương sau một trận tư đấu. Ngẫm kĩ lại thì đã ở Tiên Minh suốt mấy chục năm, cũng nên về nhà dưỡng lão thôi.”
Lục Trần ngạc nhiên hỏi lại: “Có chuyện đó sao?”
Lưu tuần sứ ưu tư trả lời: “Sao lại không thể có. Công việc sau này thì Tiên Minh và Tiết đường chủ của Phù Vân Ti sẽ phái người tới lo. Còn lão phu thì mấy hôm nữa sẽ quay về Tiên Minh, sau khi làm nốt vài chuyện thì sẽ cáo lão hồi hương, từ nay về sau sẽ nghỉ ngơi trong tông môn, không hỏi thế sự nữa. Tiểu Lục, chúng ta đã quen nhau mười năm rồi, hôm nay phải từ biệt, mong rằng sau này còn có thể gặp lại.”
Lục Trần gật đầu rồi chắp tay đáp lời: “Mấy năm nay nhờ có Lưu tuần sứ chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Lưu tuần sứ cười lớn rồi nói thêm vài câu với Lục Trần xong mới đứng dậy cáo từ.
Lục Trần và lão Mã tiễn ông tới cửa rồi đứng đợi tới khí ông ta đi rất xa. Lục Trần nhìn lão Mã cẩn thận đóng kín cửa lại thì bỗng nhiên tươi cười: “Sao lại tỏ ra như vậy, có tâm sự sao?
Lão Mã trừng mắt: “Ngươi không lo lắng chút gì sao?”
Lục Trần phất tay: “Hôm qua ta đã nói rồi đó thôi, làm người, quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-anh/161420/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.