Chương trước
Chương sau
"Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngươi phá hư chuyện của lão già... sẽ sống không bằng chết."

"Đừng lẫn lộn mọi thứ, ta chỉ phá hư chuyện của ngươi thôi."

Hai huynh đệ vừa tranh cãi vừa đánh nhau kịch liệt. Nhưng nhờ vậy đã tạo cơ hội cho Dã Y chạy thoát. Mang ba người chạy như bay, đến khi ra khỏi khu rừng mới dừng lại. Ngồi phịch xuống thở hổn hển, giải trừ khỏi trạng thái "Nguyên Thủy Cuồng Nộ". Tu vi của Dã Y không đủ để duy trì nó quá lâu.

Sau một hồi, ba người Hận Kỳ Thiên cũng tỉnh lại. Lần đầu tiên chạm trán tuyệt đỉnh thiên kiêu, bị hạ gục chỉ với một đòn. Điều này thật sự đả kích tình thần của họ, nên cả ba đều ngồi thẫn thờ. Dã Y nhìn thấy cũng không thể nói gì, nhưng cậu nhóc rất tinh tưởng những đồng đội của mình sẽ nhanh chóng vượt qua.

"Các ngươi đã làm rất tốt."

Ba người đột ngột xuất hiện, một người trong số họ vác Ngô Hải trên vai.

"Các ngươi là..." Dã Y bật dậy như lò xo.

"Bọn ta chịu trách nhiệm bảo hộ các ngươi..."

***

Từ hung cầm nhảy xuống, người của Ẩn Dạ cốc đã tới Y Thống. Cốc chủ Vạn Thành Kiếp dẫn đầu bước vào thôn, ngay lập tức có người chạy ra đón.

“Cốc chủ, ngài đã tới…”

“Dẫn đường đi”

Đoàn người nhanh chóng di chuyển vào một ngõ nhỏ, tận cùng là một tòa nhà có khuôn viên khá lớn. Đi thẳng vào đại sảnh, cốc chủ ngồi xuống chủ vị, đoàn người cũng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi cho mình.

Nhìn một vòng quanh đại sảnh, cuối cùng cốc chủ hướng mắt về phía một người có dáng vóc thấp bé.

“Lục Thử ngươi có thể bắt đầu.”

“Dạ, cốc chủ.” Lục Thử chấp tay trả lời. Chịu trách nhiệm cho bộ phận tình báo của Ẩn Dạ cốc. Khi tin đồn vừa xuất hiện, đích thân hắn đã xuất phát đến Y Thống điều tra.

"Việc bảo tàng có hiện thế hay không thì vẫn chưa rõ ràng. Nhưng theo những gì ta điều tra, cùng với những dị tượng đang diễn ra thì rõ ràng có người đang thao túng chuyện này. Thôn Y Thống bị cải tạo khắp nơi, nhìn từ trên cao nó như một trận đồ khổng lồ. Cốc chủ, xin mời xem qua."

Dâng lên một bản vẽ chi tiết về những thay đổi, bố cục của thôn Y Thống.

"Trong chuyện này có vấn đề, vậy sao ngươi vẫn truyền tin yêu cầu chúng ta đến gấp." Đưa bản vẽ cho Mèo Mù, cốc chủ hỏi.

"Quả thật có quá nhiều vấn đề, nhưng sâu trong rừng rậm đã xuất hiện một hố sâu khổng lồ. Mỗi ngày phun ra nuốt vào thiên địa chi khí nồng nặc, loại khí này vô thuộc tính, ai cũng có thể hấp thu để tu luyện. Và thỉnh thoảng cũng có bảo vật công pháp được phun ra từ đó, đây cũng là nguyên nhân gây ra tin đồn bảo tàng sắp hiện thế."

"Ngươi đã cử người thăm dò chưa?"

"Không thể thưa cốc chủ"

"Vì sao? Có thế lực khác cản trở à?"

"Có cấm chế bảo vệ, không ai lại gần quá trăm mét được. Nhưng khoảng cách đang dần thu hẹp.""Ngoài ra sự xuất hiện của quỷ vực hoàng tộc càng chứng tỏ chuyện này không tầm thường. Theo thuộc hạ thấy, chúng ta không nên bỏ lỡ."

Cốc chủ không trả lời, mà quay sang hỏi Mèo Mù.

"Miu lão, ngài đánh giá chuyện này thế nào."

Mèo Mù trầm ngâm, liền ngẩng đầu hỏi Lục Thử.

"Tin tức có xác thực chưa? Là Dạ Hành Thiên Quỷ Tộc hay Độc Nhãn Sát Ma Tộc"

"Là Độc Nhãn Sát Ma tộc."

"Ngươi khẳng định?"

"Đúng vậy Miu lão, chuyện quỷ vực hoàng tộc chỉ có chúng ta biệt được thôi." Lục Thử mỉm cười, sau đó thuật lại chuyện của nhóm Dã Y. Lần trước được tam vị hộ vệ mang về, cả nhóm đã nghỉ ngơi trong trang viên cho đến giờ.

"Cốc chủ, chuyện này có thể thử." Nghe xong, Mèo Mù đã có kết luận.

"Miu lão, ngài biết chút gì trong chuyện này không?" Cốc chủ Vạn Thành Kiếp hỏi.

"Ta hiểu trận pháp này..." Cầm trên tay bản vẽ, Mèo Mù tự tin trả lời.

***

Hắn được gọi là Cổ Thạch, chủ nhân tìm thấy hắn trong đống xác chết. Trong đầu hắn không hề có chút ký ức nào về quá khứ. Chỉ biết liều mình để báo ân, được lệnh truy tìm kẻ địch, hắn đã phải vượt giới để hành động.
Cuối cùng đối diện với kẻ địch cực mạnh trước mắt, con ếch này khiến hắn thật sự đau đầu. Thần thông quỷ dị, lại vô cùng trơn trợt. Hắn đánh nhau với nó tại sa mạc, nhưng nhìn xung quanh mà xem, chỉ toàn là nước với nước, đại dương vô tận hiện ra giữa vùng cát nóng.

“Ồm…ồm… Mau cút đi, ngươi không thể lấy được bảo vật của ta đâu.” Ẩn mình trong biển nước, ếch xanh đắc ý lên tiếng.

“Hừ… ta cũng có thần thông.” Toàn thân Cổ Thạch bùng cháy ngọn lửa màu xanh, cầm trên tay thanh vũ khí khổng lồ, hắn nhảy vọt lên không trung. Dùng sức vung mạnh, gai nhọn từ thanh vũ khí bắn ra tua tủa, mỗi gai nhọn khi được bắn ra sẽ nhanh chóng hóa thành những ngọn núi đang bốc cháy, ầm ầm rơi xuống biển nước.

Những ngọn núi sẽ tạo thành các bức tường chia biển nước thành nhiều khu vực. Cổ Thạch đứng trên một ngọn núi im lặng quan sát, những ngọn núi này như tai mắt, giúp hắn cảm nhận những gì đang chuyển động dưới đáy nước.

“Tìm thấy ngươi rồi.” Cổ Thạch vung tay, ném một quả núi vào ếch xanh. Không ngờ mình bị phát hiện nhanh như vậy, ếch xanh đã lãnh trọn quả núi, bị đè ép muốn lòi cả mắt ra ngoài.

“Oạp…oạp…ta sẽ giết ngươi.” Chiếc lưỡi dài từ trong miệng nó phun ra, dài đến mức quấn xung quanh ngọn núi, rồi siết chặt lại, phá nát nó. Ngọn núi bị vỡ nát, ếch xanh lao vọt ra khỏi đáy nước, bụng của nó phình to. Sau đó phun ra những luồng nước căng như kẻ chỉ, những tia nước này có thể xuyên thủng mọi thứ, xuyên qua núi, qua đất đá, bắn về phía Cổ Thạch.

Những tia nước nhỏ xíu nhưng vô cùng lợi hại, buộc hắn phải múa tít vũ khí phòng thủ. Lực mạnh đến nỗi thổi bay Cổ Thạch xa cả trăm dặm, những âm thanh leng keng của tia nước va chạm với vũ khí phát ra liên tục.

“Một giọt nước, một đại dương.” Toàn bộ biển nước trong một hơi thở đã hội tụ, hợp thành một giọt nước. Ếch xanh phình bụng hút một hơi, rồi rống to.

“Oang… Oang…” Không khí được nó nén lại, bắn ra tạo thành lực đẩy thổi giọt nước đó về Cổ Thạch. Giọt nước chỉ to bằng thùng nước, nhưng lại nặng tựa đại dương. Nó mang theo sức nặng khủng khiếp giáng xuống, hắn phải dùng vũ khí chặn lại, nhưng sức nặng vạn cân đã chôn vùi hắn vào lòng đất của sa mạc.

“Ha ha, ta đã nói ngươi không thể cản ta mà.” Ếch xanh khoái chí cười to.

“Oạp…oạp…Ta đi trước đây.” Hai chân sau tráng kiện, chỉ khẽ dùng sức đã đưa ếch xanh đi xa hàng ngàn dặm.

“Ta cảm giác có cổ động thiên sắp xuất thế…”

“Chiến Sát vực sao? Hmm, nơi đó toàn kẻ điên…nhưng mặc kệ…” Ếch xanh hướng về Chiến Sát vực mà lao vọt đi.

“ẦM…” Dùng hết sức bình sinh gạt giọt nước qua một bên.

“Hmm… Ngươi chạy không thoát đâu” Cổ Thạch cũng hướng về Chiến Sát vực mà lao vọt đi.

***

Từ thôn Y Thống, men theo dòng sông đi thẳng vào rừng sâu. Hố sâu rộng cả dặm đang phun ra những luồng sáng đủ màu sắc. Bao quanh miệng hố là một lớp màng mỏng trong suốt, nếu chạm tay vào thì có cảm giác mềm mại như tơ lụa. Nhưng không ai phá vỡ được nó, màng mỏng có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công, rồi phản xạ lại trăm phần trăm lực công phá.

Sinh thái của khu vực xung quanh cũng biến đổi, cây cối như bị kích thích, tất cả hóa thành đại thụ chỉ sau một đêm. Các sinh vật hoang dã sống gần đó được thức tỉnh linh trí, vô số yêu thú xuất hiện thời gian ngắn. Thỉnh thoảng có những đốm sáng chói lọi được phun ra, chúng có thể là binh khí, khôi giáp hoặc những quyển trục bằng bạch ngọc.

Vô số thế lực đã cho người đóng quân gần đó, thế lực càng lớn thì vị trí càng gần. Tất cả rất ăn ý im lặng chờ đợi cấm chế biến mất.

“Cốc chủ, xin mời. Nơi đóng quân của Ẩn Dạ cốc ở đây.”

Cốc chủ Vạn Thành Kiếp mang theo toàn bộ nhân mã của Ẩn Dạ cốc tiến đến thăm dò. Nhóm của Dã Y cũng được phép đi theo, sau trận chiến với quỷ vực hoàng tộc, cả bọn càng được tập trung bồi dưỡng hơn, đặc biệt là Dã Y.

Nguyên nhân gây ra sự biến đổi của Y Thống dần dần được tiết lộ. Xem tiếp hồi sau để hiểu rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.