Chương trước
Chương sau
“Thân thể của tu luyện giả sẽ không dễ nát đâu, để ta đến xem thử.” Đại Thạch quỷ tiến tới gần hố sâu, thò đầu vào xem thử.

Nhìn hố sâu hun hút không thấy đáy, Đại Thạch quỷ khá là hài lòng với thành quả của mình, nó cảm thấy thực lực mình có tiến bộ. Hắn quyết định nhảy xuống để tìm xác của Dã Y, dù sao với chúng đây là một món ăn ngon không thể bỏ lỡ kia mà.

Dưới đáy hoàn toàn tối tăm, không có chút ánh sáng, Đại Thạch quỷ phải tập trung tinh thần tìm kiếm, nhưng tuyệt nhiên không thấy chút dấu vết nào của Dã Y.

“Kỳ lạ, chẳng lẽ hắn đã bị đánh nát bét.” Đại Thạch quỷ lẩm bẩm.

“Ngươi đang tìm ta?”

Tiếng nói vang lên từ phía sau làm hắn giật nảy người, nhưng chưa kịp quay đầu lại thì hắn đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Dã Y đã nắm lấy cổ chân của con quỷ, và quật nó vào thành hố, rồi quất mạnh xuống đất. Đại Thạch quỷ bị đánh choáng váng mặt mũi, sau đó bị ném ra khỏi hố, lăn lông lóc như ba tải rách.

Dã Y cũng nhảy ra khỏi hố, dùng tay phủi bụi trên cơ thể.

“Này, tuyệt chiêu của ngươi rất khá. Đủ để gãi ngứa cho ta đấy, làm lại lần nữa xem nào.”

“Gãi ngứa? Được, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây.” Đại Thạch quỷ vô cùng tức giận quát lên.

Nó ngậm lấy một tảng đá, sau đó nhai rào rào trong miệng, rồi nuốt xuống bụng. Há miệng thật to, hút đầy không khí vào bụng, lần nữa ra chiêu. Lần này luồng khí pháo có lẫn theo đá vụn, mức nguy hiểm càng nhân lên gấp bội, ầm ầm thổi tới Dã Y. Nhưng khí pháo bắn vào Dã Y như trâu lao xuống biển, mất hút không thấy tăm hơi.

Nếu để ý kĩ, có thể thấy quanh thân thể Dã Y hắc khí lượn lờ, như một lớp màng mỏng đang bay trong gió. Nhưng chính lớp màng này đã hấp thụ toàn bộ đòn tấn công vừa rồi của Đại Thạch quỷ.

“Ngươi chưa ăn gì à? Mạnh hơn nữa xem nào, không phải ngươi muốn giết ta sao?” Dã Y tiếp tục khiêu khích. Đại Thạch ngạc nhiên muốn rơi hàm xuống đất, nhưng nghe thấy khiêu khích nó lại nổi điên. Quyết dùng toàn lực để giết chết Dã Y.

Nó dùng hết sức để hút không khí vào bụng, tiến hành nén lại, dùng cả hai tay đấm mạnh vào bụng mình, miệng nó há to hết cỡ để phóng thích khí pháo. Nhưng…

“Ha ha, thật ngoan. Bảo ngươi tấn công ngươi liền tấn công.” Dã Y như một tia chớp lao tới, dậm mạnh vào đỉnh đầu Đại Thạch quỷ khi nó định phát pháo.

“Ầm…rẹt…rẹt…” Miệng của Đại Thạch quỷ bị rách bươm, toàn bộ phần cổ của nó cũng bị nổ tung tóe, máu tươi vương vãi khắp mặt đất.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Thật sự là quá ngu mà.”

Dã Y ngồi xổm nhìn Đại Thách quỷ hấp hối, bồi theo một đòn tiễn nó ra đi. Vươn vai đứng thẳng dậy, nhìn lũ quỷ còn lại, Dã Y ngoắt ngón tay.

“Lũ quỷ các ngươi quá vô dụng, ta đã đứng yên chịu đòn nhưng vẫn không thể giết chết ta.”

Nói xong vận chuyển công pháp đến cực hạn, chiến ý cũng tăng mạnh, biến Dã Y thành một ngọn đuốt sống có màu ám kim.

Không tiếp tục thăm dò nữa, Dã Y nhảy thẳng vào lũ quỷ có tu vi cao nhất mà tấn công. Tổng cộng có mười ba con quỷ đạt tới cửu trọng, nhưng Đại Thạch đã chết nên chỉ còn mười hai.

Một mình chống lại mười hai đối thủ cùng đẳng cấp, Dã Y đã phải dùng toàn bộ sức mạnh. Nhưng càng đánh Dã Y càng dũng mãnh, chiến ý càng nồng, còn lũ quỷ có tu vi yếu hơn thì bắt đầu sinh ra sự sợ hãi, trở thành chất bổ cho Dã Y hồi phục thể lực.

“Ầm ầm rắc rắc…”

Dùng một tay đỡ một quả cầu lửa bay tới trước mặt, tay kia vặn gãy cổ một con quỷ. Nhưng con quỷ như không cảm thấy đau đớn, mà còn toét miệng cười, nhảy vào ôm chặt lấy Dã Y. Thân thể nó bất ngờ mọc ra đầy gai nhọn, đâm vào thân thể cậu nhóc, máu tươi chảy ra đầm đìa.

“Hừ, trò hề. Cút ngay cho ta.” Dã Y dùng kình lực đánh bật con quỷ ra, sau đó như một cơn gió lướt theo, đá một cước cực mạnh, đứt lìa đầu của ác quỷ.

“Hừ, xem lần này ngươi có chết không?”

Nói thì lâu, nhưng chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, ngay sau khi đá bay đầu con quỷ, thì từ dưới đất có một bàn tay trồi lên nắm lấy chân của Dã Y, bàn tay như nối liền với mặt đất, vô cùng cứng rắn, trong nhất thời Dã Y không thể rút chân ra được.

Chớp lấy thời cơ, bốn con quỷ từ bốn hướng khác nhau triển khai sát chiêu với Dã Y. Một từ trên không trung nhảy xuống, bổ một đao vào đầu Dã Y. Một thì tiến tới từ phía sau, há miệng muốn cắn vào cổ. Kẻ thứ ba thì càng không nể mặt, bàn tay đầy móng vuốt của nó nhắm thẳng vào ngực trái của Dã Y. Tên cuối cùng thì càng âm hiểm, nó nhắm vào đôi mắt.

“Táng Thế Cuồng Phong.”

Lần nữa vận dụng Cuồng Phong, nhưng lần này hoàn toàn khác biệt. Trước đây Dã Y không dám toàn lực vận dụng Tuyệt Cuồng công pháp, nên chiến kĩ tung ra bị giảm đi rất nhiều uy năng. Còn lần này, Cuồng Phong mới thật sự là Cuồng Phong.

Lốc xoáy đen kịt lần nữa hiện ra, lần này có thể nghe thấy những tiếng than khóc vang lên từ trong đó. Lốc xoáy cực lớn, như nối liền mặt đất với tầng mây. Cơn lốc như một lò xay thịt, xoắn nát bốn con quỷ tấn công Dã Y thành thịt vụn. Những con quỷ yếu ớt hơn cũng bị hút vào như sâu kiến, chết không kịp ngáp.

Khi cơn lốc tan đi, cả khu vực như trải qua tận thế, một thứ xung quanh đều bị xoắn nát bấy, từ đất đá cho đến cây cỏ, mặt đất thì chi chít những vết cắt chằng chịt. “Khà khà khà, thật là sảng khoái.” Dã Y phải thở hổn hển sau đòn vừa rồi, nhưng thành quả nó mang lại thật là quá tuyệt.

Quay đầu nhìn bảy con quỷ còn lại, chúng đã sợ mất mật, nên đang ẩn thân gần đó. Bảy con quỷ nghĩ chúng đã trốn rất kĩ, nhưng không thể ngờ được sự sợ hãi của chúng như là ngọn đèn trong đêm đối với Dã Y.

“Ha ha, sự sợ hãi thật sự rất mỹ vị.”

Dã Y lộ ra nét mặt say mê, nhưng tình thế thật sự dở khóc dở cười. Thợ săn và con mồi đảo chiều, Dã Y trông càng giống quỷ hơn.

“Ra mặt đi, cho các ngươi một cơ hội, hợp lực tấn công ta.”

“Nếu không nghe ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.”

Sau khi nói xong, sát ý của Dã Y phá thể mà ra, nồng đậm như thực chất, tỏa ra toàn trường. Như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lũ quỷ.

“Đại nhân, chúng ta có mắt như mù mới mạo phạm ngài. Xin tha cho chúng ta một mạng.”

Bảy con ác quỷ đồng thời hiện thân, nhưng chúng không dám công kích Dã Y, chỉ mở miệng xin tha.

“Ta nói công kích ta, các ngươi không nghe sao.” Đôi mắt Dã Y lại trở nên đen kịt, sự điên cuồng có vẻ đang chiếm thượng phong.

“Đại nhân, xin…”

“Đùng.” Dã Y tung cước đá bay con quỷ.

“Ta không muốn lặp lại lần nữa, mau tấn công ta.”

Không còn lựa chọn, lũ quỷ phải hợp lực ra đòn. Giữa lúc sống còn, bọn chúng bị kích thích hung tính. Âm phong, quỷ trảo, khí độc… tất cả thủ đoạn bảo mệnh được chúng tung ra toàn lực.

“Ha ha, rất tốt. Ta cũng ra tay.” Dã Y cười lên điên cuồng.

“Táng Thế Điệp Lãng”

Giống như Cuồng Phong, lần này Điệp Lãng cũng được ra tay kết hợp với Tuyệt Cuồng công pháp đang được vận chuyển, thêm vào thần trí của Dã Y đang dần dần trở nên điên cuồng, khiến cho uy lực càng thêm bạo tăng.

Quyền kình mạnh mẽ đến nổi sinh ra dị tượng trong mắt lũ quỷ. Đó là từng cơn sóng màu đen kịt cao hàng chục mét đang ập xuống đầu chúng, hết đợt này đến đợt khác, sóng biển như bàn tay khổng lồ đang cố gắng đập chết lũ ruồi muỗi. Khi cảnh tượng đó qua đi, thì cũng là lúc bảy con quỷ bị nổ tung thân thể từ bên trong, chết không thể chết lại. Lũ quỷ đã bị diệt toàn quân.

Còn Dã Y thì đứng đó ngẩng đầu cười to, hung tính hiện ra không chút che giấu, cổ máy giết người đã thức tỉnh.

Tuyệt Cuồng Táng Thế đã triển lộ nanh vuốt. Liệu Dã Y có giữ vững được sự thiện lương của mình không? Tiếp tục theo dõi để tìm câu trả lời nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.